
Mạt Hối kinh ngạc vì tiết lộ bất ngờ này. Hắn giật tay áo ra, lùi lại như thể mình đang đứng gần một con quái vật.
- Trường Thanh cũng là nhi tử của người.
- Ta chỉ có một nhi tử duy nhất, đó chính là con. - Cảnh Hào đều giọng nói.
- Trường Thanh là con của Tiếu phu nhân ... - Mạt Hối lắp bắp.
- Ả phản bội ta, tư tình với Mạc Thiên Chiêu. Ngay khi nhìn thấy đứa bé
đó, ta đã biết nó không phải con của mình. Ả dâm loàn trắc nết ấy chết
là đáng lắm. Khi ta mang đầu Mạc Thiên Chiêu đến trước mặt, ả đã xấu hổ
đến mức tự sát. Chỉ không ngờ phu nhân của Mạc Thiên Chiêu lại dám ẳm
đứa nhỏ chạy trốn. Nếu không, ta cũng đã giết tên nghiệt chủng đó rồi.Hắn tái cả mặt khi nghe tiết lộ về thân thế của Mạc Thuỷ Linh. Thì ra Cảnh
Hào tìm đến Tiết Châu là để trả thù chứ không phải nhận nhi tử. Mạc thị
vì chuyện xấu hổ của đời trước, không dám tiết lộ thân phận thật sự của
Thuỷ Linh; thà để y nhận nhầm cha, cũng không mong Thuỷ Linh bị kích
động mà chết.
Đứa trẻ đó vốn bị bệnh tim bẩm sinh, nếu giận dữ hay bi thống quá mức,
đều có thể nguy hại đến tính mạng. Đại phu đã đoán trước, Thuỷ Linh
không thể sống quá hai mươi tuổi. Cảnh Hào liền đặt cho y tên Trường
Thanh, cũng chỉ để mỉa mai chế giễu mà thôi.
Bước đầu tiên là nhờ vả vài việc lặt vặt. Sau đó từng chút, từng chút
một kéo Thuỷ Linh nhúng chàm mà không thể rút chân ra. Cuối cùng đổ hết
mọi gánh nặng của Lưu Gia phái lên đầu một kẻ không chút kinh nghiệm.
Dùng mật ngọt mềm mại, đè ép y đến mức không thể ngẩng đầu.
Trong thời gian này, Mạt Hối biết mình có một đệ đệ, nên mới đến Tiết
Châu tiếp cận y. Hắn muốn bảo vệ Thuỷ Linh, kéo y ra khỏi bùn nhơ trước
khi quá muộn. Mạt Hối muốn từ từ khuyên nhủ Thuỷ Linh đừng nên dính vào
Lưu Gia phái. Nhưng không ngờ y đã bị Cảnh Hào mê hoặc, bị quyền lực làm cho mụ mẫm đầu óc.
Được trở thành đương gia đã khiến Thuỷ Linh đánh mất chính bản thân
mình. Vì che dấu thân phận, y không từ thủ đoạn bắt cóc đi Nhã Muội. Để
củng cố quyền uy, Trường Thanh chẳng e dè tàn sát những thành phần ủng
hộ Mạt Hối. Rồi sau đó còn vô vàn những việc trái lương tâm mà Thuỷ Linh đã làm dưới sự xúi giục của Cảnh Hào. Ông ta ban cho y quyền lực, nhưng cũng mạnh tay đẩy Thuỷ Linh vào địa ngục tội lỗi. Từ ngày trở thành
Trường Thanh, y chưa ngày nào được sống yên ổn với lương tri. Áp lực,
hối hận, sân si ... đã biến Thuỷ Linh thành một con quỷ đúng như Cảnh
Hào mong muốn. Y tham quyền, tư lợi, không ngại thủ đoạn, giết chết
người thân ... để giành lại quyền lực vào tay.
- Con có thể làm gì mình muốn. - Cảnh Hào cười rộ. - Nhưng những kẻ thù của Lưu gia đều phải chết cùng ta.
- Con sẽ không để người hại thêm bất cứ ai nữa. - Mạt Hối quay đầu bước đi.
- Với khả năng của con sao? - Cảnh Hào bật cười chế giễu. - Không sức
mạnh, không quyền lực, con chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.Cánh cửa đã đóng lại, tiếng cười vẫn tiếp tục vang vang trong đầu Mạt Hối.
Hắn vô cùng giận dữ nhưng lại không cách gì phản bác được lời của Cảnh
Hào. Kế hoạch mà hắn dày công sắp đặt đã hoàn toàn bị Trường Thanh huỷ
diệt. Lưu Gia phái đã không đầu hàng nên dẫn đến hoạ diệt vong. Tin tức
Nhã Muội đã chết trong lúc trốn chạy cũng đủ làm đại binh triều đình ào
ào tiến hết về Cấm sơn. Mạt Hối nhận ra rằng Trường Thanh cũng muốn chấm dứt tất cả. Nhưng kết cục mà y trông đợi chính là cái chết cho toàn thể Lưu Gia.
Mạt Hối nắm tay thành quyền, đấm mạnh lên vách tường bên cạnh. Sự đau
đớn này nhắc hắn nhớ bản thân mình đã thất bại đến mức nào. Quá mức kiêu ngạo, quên rằng bất cứ ai cũng có một khoảng tối trong lòng. Chính
những ham muốn sân si này mới khiến người ta trở nên mạnh mẽ và thủ đoạn đến vậy. Để bảo vệ lợi ích của thân, ai cũng có thể biến trở thành ác
quỷ. Chính Mạt Hối cũng có thứ cần phải giữ gìn.
^_^
Năm xưa, có một giáo phái kỳ lạ chuyên nghiên cứu kỳ môn độn giáp, phong thuỷ, chiêm tinh ... Đời nào đạo gia cũng xuất ra kỳ nhân dị sĩ, tế thế cứu đời bằng những khả năng quái lạ được sánh như thần tiên sống. Thế
nhưng, dần dà sự trượng nghĩa hành đạo đó bị cường quyền biến đổi. Đạo
gia được triều đình phong hiệu, các đạo sĩ luôn được giữ lại làm việc
cho hoàng tộc. Rốt cuộc bọn họ trở thành một lực lượng độc tôn chỉ phục
vụ riêng cho gia tộc Lưu thị mà thôi.
Công việc của đạo gia trong triều cũng không khác gì quốc sư. Bốc quẻ,
chiêm tinh, đoán vận mệnh, tế bái, cử hành lễ hội, xây dựng hoàng lăng
... hết thảy đều phải do chính người của họ phụ trách.
Năm đó, chính đạo gia một mực khẳng định thái tử Phúc Văn là hoàng long
giáng thế, chân quân nắm giữ thiên mệnh cai trị Việt quốc. Nhưng ba mươi năm sau, khi Phúc Văn lên ngôi, bọn họ lại là người phản đối kịch liệt, khẳng định rằng đây chính là điềm hung ác có khả năng huỷ diệt cơ đồ
nhà Lưu. Kết cục, đạo gia tự chuốc lấy hiềm nghi, họ bị trục xuất khỏi
cung, từ ngôi vị đệ nhất danh phái, biếm thành hạng đầu đường xó chợ
chuyên lừa gạt kiếm sống.
Đến đời của hoàng đế Hồng Cảnh, hậu nhân của đạo gia gần như biến mất
khỏi giang hồ. Thế nhưng danh tiếng trong quá khứ, nh