
ặt Hoài Việt. Y nheo mắt, vừa cõng người đi ra vừa lẩm bẩm lầm bầm. Một đêm dài đã qua và
ngày mới sắp bắt đầu. Bình minh lên ở phía bên tay trái, chứng tỏ Hoài
Việt đang ở lối thoát phía nam, trong khi doanh trại của triều đình thì
lại ở phía bắc.
Dù đang gấp gáp mang tin quan trọng về báo cáo, nhưng đi vòng quanh chân núi như thế này cũng là một việc khá là kỳ công. Với trạng thái bình
thường, cưỡi ngựa đi qua quãng đường đó cũng mất hết nửa buổi. Bây giờ
Hoài Việt đã bị thương, trên vai còn vác thêm một người ngất xỉu, chẳng
biết y còn duy trì tỉnh táo được bao lâu, chứ nói gì đến việc chạy thoát lúc này.
Hoài Việt chọn ngay một lùm cây, cõng Hoả Diễm vào đó trốn tạm. Y không
biết xung quanh có phục binh hay không, nhưng ‘cẩn tắc vô ưu’. Nhờ ánh
sáng ngoài trời, Hoài Việt mới thấy rõ thương thế của Hoả Diễm. Trên
người nàng đều là dấu dao cắt chi chít, xem ra đã trải qua một cuộc ác
chiến rất kinh hoàng. Hoài Việt bắt mạch cho Hoả Diễm lần nữa, phát hiện mạch tượng nàng càng lúc càng hư nhược. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ
vài khắc nữa canh là Hoả Diễm sẽ đoạn khí vong mạng ngay.
Người thường xuyên đi lại trên giang hồ như y, ắc cũng có một vài phương pháp phòng thân dự bị. Muội muội thần y của Hoài Việt dĩ nhiên không
keo kiệt đến nổi dấu bảo vật Hoàn Hồn đơn không cấp cho huynh trưởng
mình. Hoài Việt lục trong túi hông, lấy ra một viên thuốc đen như hột
nhãn. Y nhíu mày cân nhắc lần cuối, rồi đem nhét hết toàn bộ viên thuốc
vào miệng Hoả Diễm.
“Đây là bảo vật cứu mạng, thật sự có thể đem người đứng trước Quỷ Môn
quan lôi về dương gian được đấy.” Y thầm tiếc, lấy tay chặn ngay vết
thương phía trước ngực mình.
Đã dùng thuốc rồi, tính mạng Hoả Diễm coi như không cần phải lo ngại
nữa. Hoài Việt bèn ngồi bên cạnh xếp bằng lại, vận công để tự chữa trị
bản thân. Tuy là trọng thương mất máu, nhưng có nội công cũng đồng nghĩa với việc chịu đựng được tốt hơn. Y dự định sau khi để cơ thể nghĩ ngơi
vừa đủ sẽ mau chóng lên đường vượt núi.
“Nổ sập địa đạo, chôn vùi toàn bộ mấy trăm vạn quân triều đình ư?” Hoài
Việt lòng lo như lửa đốt. “Tên Trường Thanh này, so với Mạt Hối càng độc ác muôn phần.”
^_^
Khi người bên cạnh vừa động, Hoài Việt đã bị đánh thức khỏi trạng thái
toạ thiền. Hoả Diễm hoảng sợ bật người ngồi dậy, nhưng các vết thương
còn chưa lành ngay lập tức đánh bại nàng.
- Thành công tử. - Hoả Diễm gọi.
- Thương thế rất nặng, đừng vọng động.Hoài Việt lạnh giọng
trả lời. Y vẫn chưa quên bọn họ đã từng là kẻ thù hai bên chiến tuyến.
Hoả Diễm này đã giao chiêu với y trên dưới ba lần.
- Tạ ơn công tử cứu mạng. Nhưng ngài có thể đem tiểu nữ về Cấm sơn lại không?
- Hừ ... Đừng có được đằng chân lên đằng đầu. Ta đã cứu mạng cô, còn
không biết lượng sức, dám nhờ vả ta đi hoàn thành nhiệm vụ dùm mình ...Y tức khí la lớn, thế nhưng chưa nói hết câu lại bị cơn đau ngay ngực
đánh bại. Y đè tay lên vết thương chưa lành, lúc này xúc động không tốt
cho quá trình hồi phục.
- Công tử đã bị thương? - Hoả Diễm kêu lên.
- Dùng mắt nhìn cũng thấy. - Y cục mịch trả lời.Hoả Diễm cựa quậy cố ngồi dậy lần nữa. Nhìn nàng đem chút sức tàn gắng gượng, y thấy có chút động lòng.
- Đừng lì lợm nữa, nằm ở đó ngủ đi. Vết thương trên người cô nương còn nặng hơn ta nhiều lần. Nếu không có Hoàn Hồn đơn, chắc khó có thể giữ mạng. Thân thể như vậy còn muốn chạy đi đâu?
- Tiểu nữ phải chạy về báo tin với đại công tử. Đa tạ Thành công tử cứu
mạng. Hoàn Hồn đơn là võ lâm chí bảo, công tử không tiếc dược, mang cho
Hoả Diễm, tiểu nữ nguyện ghi khắc ơn cao này. Ngày sau gặp lại, Hoả Diễm nguyện làm thân trâu ngựa báo đền cho công tử.
- Không cần phức tạp vậy. - Hoài Việt đưa tay ngăn lại, mặt cao cao tại
thượng nói. - Gì mà võ lâm chí bảo? Hoàn Hồn đơn ở nhà ta nhiều như hồ
lô ngào đường vậy. Buồn buồn còn có thể mang ra ăn thay cho đậu phộng,
cô nương không cần ghi ân.
- Dù sao cũng là Hoả Diễm nợ công tử một mạng rồi. - Nàng cười trừ.
- Đừng dài dòng! Mau cho ta biết địa phương này là chỗ nào, có cách gì mau chóng quay về doanh trại phía bắc không?
- Gần đây có một trạm gác của Lưu Gia.Thấy kẻ địch mau
chóng khai như vậy, Hoài Việt cũng có chút e dè. Nhỡ đâu Hoả Diễm lập
mưu lừa y đến chỗ đồng bọn để tóm gọn thì sao? Tuy nhiên, nghĩ đi thì
cũng phải nghĩ lại. Có ai vì giăng bẫy mà cả mạng cũng chẳng tiếc? Làm
sao nàng biết được Hoài Việt có Hoàn Hồn đơn? Nếu y không động lòng trắc ẩn, Hoả Diễm thật sự đã đi chầu diêm vương rồi. Xem ra, Hoài Việt cũng
nên mạo hiểm tin người một phen.
Y xoay người về phía Hoả Diễm, cân nhắc nhìn cô nương yếu ớt không chút
tự vệ. Có nên vác nàng trên vai như lúc nãy? Đó là tư thế vác đồ vật,
vác chiến lợi phẩm, hình như dùng nó lúc này thì không hay lắm. Cõng Hoả Diễm trên lưng thì Hoài Việt lại hơi e dè. Không đeo kiếm ở nơi quen
thuộc, lỡ người phía sau muốn giở trò gì, y cũng không tài nào kịp phản
kích. Cuối cùng Hoài Việt đành phải chọn tối sách, bế nàng trên tay. Từ
nhỏ đến lớn, ngoài muội muội thì Hoài Việt cũng chỉ bế mỗi Hoàng đệ. Hoả Diễm chính