
ốn có con của hắn.
Chính như hắn khẳng định, trong tương lai khoảng vài năm nữa sẽ có
nhiều con trai, con gái, công ty đồ chơi này chắc chắn phát huy tác
dụng.
Ngoại trừ điểm đó ra, hắn cũng lo lắng ngộ nhỡ sinh con gái thì phải
làm thế nào để con được vui vẻ. Lôi Dận cho rằng, con gái nên nuông
chiều từ bé trong nhà như hoa non trong nhà kính vậy, bởi thế, chẳng
những hắn thu mua công ty đồ chơi vì con mà còn mua mấy công ty trang
sức dự bị. Có thể thấy, nếu thật sự là con gái thì sẽ trở thành cô búp
bê kim cương.
Hẳn là thằng bé rất vui khi nghe thấy âm thanh leng keng, nhất thời
liền ngừng khóc, mở to đôi mắt long lanh tò mò nhìn món đồ chơi trong
tay Lôi Dận. Túc Kiêu thừa hưởng được đôi mắt độc đáo của Lôi Dận, cũng
là màu xanh lục, đôi đồng tử như hồ nước xanh trong, phiếm một vẻ tinh
anh.
Thấy nó dừng khóc, Lôi Dận rất vui sướng, không ngừng dùng đồ chơi để trêu đùa nó. Nhìn hắn bây giờ đúng như một người đàn ông của gia đình,
chứ chẳng còn thấy hình ảnh vị Chủ tịch của Lôi thị và người cầm đầu tổ
chức “Ảnh” đâu nữa.
“A a——” Thằng bé cười khanh khách, không biết đang bô bô nói gì với
Lôi Dận. Trên mặt nó lại có một đôi má lúm đồng tiền, thực như một con
búp bê lai đáng yêu.
“Thấy không này, con anh thích đồ chơi này, nó cười kìa, thằng nhóc
cười kìa.” Gương mặt Lôi Dận ánh lên vẻ kiêu hãnh, như thể trên đời này
không có gì sánh bằng nụ cười của con.
“Dận, Kiêu nhi đang ngủ ngon giấc, sao anh phải đánh thức nó dậy chứ, đáng ghét.” Mạch Khê nhịn cười, cố ý quở trách hắn.
“Đến tối anh lại ru nó ngủ, cả ngày hôm nay anh nhớ nó muốn chết đi
được.” Lôi Dận tỏ rõ tâm tình của người làm cha, đầy vui mừng nhìn đứa
con trong lòng.
Mạch Khê lắc đầu, ngày nào cũng như vậy——Hẳn là cả Lôi thị đã quen với hành vi này từ vị Chủ tịch của họ rồi.
Huân Y đứng một bên nhìn cảnh gia đình họ hạnh phúc, bên môi phiếm ý
cười, sự hâm mộ sinh ra từ tận đáy lòng. Lại cảm giác toàn thân nóng
ran, như là có một ánh nhìn chăm chú hướng về mình, cô lơ đãng ngẩng đầu thì mới thấy sau Lôi Dận còn có một người đàn ông. Hắn đứng cách đó
không xa, mặc âu phục, đi giày da, vẫn bộ dáng trầm ổn bình tĩnh. Nhưng
cặp mắt đen láy kia thì không hề nhìn về phía ba người nhà Lôi Dận, mà
là nhìn chằm chằm vào cô.
Thật lâu——
Hai ánh mắt chạm vào nhau, không thể rời đi được, cũng không cách nào trốn tránh——như thể thời gian hay không gian không hề thay đổi, ánh
nhìn đó mang theo nỗi tương tư cùng tình cảm sâu đậm.
Mạch Khê thu hết điều này vào mắt, âm thầm kéo kéo góc áo Lôi Dận.
Lôi Dận ngẩng đầu nhìn hai người kia, cười cười rồi cố ý lớn tiếng nói——
“Khê nhi, hôm nay Huân Y vừa đến, em đã chuẩn bị phòng cho khách chưa?”
Hai người bị tiếng nói bất thình lình này làm cho giật mình, vội vàng tránh ánh mắt của nhau. Có điều, vẻ mặt cả hai nhìn qua đều có nét xấu
hổ.
Mạch Khê nghe thấy vậy thì phối hợp, nói: “Phòng cho khách đã chuẩn
bị tốt rồi, nhưng mà phải trách anh đó, đang yên đang lành lại muốn sơn
sửa lại. Hiện giờ phòng cho khách còn sơ sài quá, quan trọng hơn là mùi
sơn vẫn chưa đi hết. Tuy nói là loại sơn không gây hại cho môi trường
nhưng em vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Huân Y.”
“Mạch Khê——” Huân Y vừa nghe thấy thế đã vội vàng nói: “Em ở khách sạn là được rồi, không cần phiền toái như vậy đâu.”
“Ở khách sạn? Sao làm thế được, em là khách do chị mời đến, để em ở lại khách sạn chị rất lo lắng.” Mạch Khê lập tức nói.
Lôi Dận đứng một bên cũng lên tiếng hùa theo, “Huân Y đừng ở khách sạn, nếu không Mạch Khê sẽ sốt ruột đến không ngủ được mất.”
“Em cũng không phải trẻ con, em có thể ở lại khách sạn của Lôi thị mà, như vậy là an toàn rồi.”
“Không nên, không nên, tóm lại là em ở bên ngoài chị rất lo. Như vậy
đi, chị sẽ bảo người làm đến dọn dẹp, chuẩn bị một phòng khác cho em.”
Mạch Khê kiên quyết.
“Mạch Khê——”
“Huân Y có thể ở nhà tôi.” Phí Dạn vốn đang yên lặng cũng đã lên tiếng, giọng nói trầm thấp, dễ nghe.
Huân Y sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Mạch Khê cùng Lôi Dận nhìn nhau, lại tủm tỉm cười.
“Để Huân Y ở nhà anh? Phí Dạ, tôi không nghe nhầm chứ? Anh là đàn
ông, một cô gái ở nhà anh thì không tiện cho lắm?” Mạch Khê cố ý hỏi.
“Không đâu. Phòng cho khách ở Lôi gia còn phải sửa một thời gian nữa, Huân Y có thể ở tạm chỗ tôi cũng được.” Phí Dạ nhẹ nhàng nói.
Mạch Khê liếc mắt nhìn lén Huân Y, thấy gương mặt cô đỏ bừng lên thì không khỏi cười trộm.
Lôi Dận nhếch môi một cái, lại ra vẻ vô tình nói, “Phí Dạ, tôi quen
cậu bao nhiêu năm như vậy nhưng hình như chưa thấy cậu đưa người phụ nữ
nào đến nhà cậu cả.”
Sắc mặt Phí Dạ hiện vẻ xấu hổ, cũng không đáp lại nữa.
“Được rồi, được rồi, nếu Phí Dạ đã lên tiếng thì——Huân Y, em cứ ở tạm nhà Phí Dạ đi.” Mạch Khê vội vàng kéo Huân Y lại, cười híp mắt, nói:
“Dù sao khoảng thời gian này em cũng được nghỉ, tha hồ mà đi ngắm cảnh.
Có Phí Dạ ở cạnh em thì chị yên tâm rồi.”
“Hả?” Huân Y kinh ngạc.
“Đây là lần đầu tiên em đến Mỹ, đương nhiên là phải đi chơi đây đó
rồi. Chị còn có thằng bé con, không tiện đi