
chút say mê, giống như đang được dựa vào lòng hắn vậy.
Ngăn kéo tủ hơi mở ra, bên trong có cái gì đó của Phí Dạ khiến Huân Y có chút tò mò. Đã nhiều ngày như vậy, tuy rằng cô cũng có ra vào phòng
hắn nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ xem hắn thường xuyên dùng gì, mặc gì.
Ngăn kéo hé mở kia như bàn tay dụ hoặc người ta, không ngừng mời gọi cô
tiến lên, lại tiến lên——
Theo bản năng, Huân Y nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Giờ này hẳn là Phí Dạ vẫn chưa về.
Rón ra rón rén trên mặt đất, ý muốn được hiểu hơn về Phí Dạ đã thắng
lý trí. Bàn tay nhẹ nhàng nắm vào tay ngăn kéo, chậm rãi kéo ra——
Ngay sau đó, hai mắt Huân Y trừng lớn.
Tiếng thét thất thanh bị cô nuốt mạnh xuống, đại não trống rỗng không còn gì cả!
Trong ngăn kéo rất sạch sẽ, không có nhiều đồ vật như cô đã tưởng
tượng, chỉ có một thứ, mà một thứ này đủ có thể khiến cô sợ hãi không
thôi!
Là một khẩu súng!
Là một khẩu súng sáng bóng!
Hai mắt Huân Y gần như hoa lên. Đây là súng của Phí Dạ? Ý nghĩ này
vừa lóe lên trong đầu thì cô chợt cảm thấy mình có chút ngốc nghếch!
Không phải của hắn thì còn có thể là của ai! Hắn là nhân vật có bối cảnh xã hội đen, đương nhiên phải mang theo thứ này. Có điều…sao lại để
trong ngăn kéo?
Bàn tay run rẩy cẩn thận cầm lấy khẩu súng——
oOo
| 6 | Tình cảm khác thường (2)
Thì ra, súng thật lại nặng đến vậy——
Huân Y cầm súng trong tay, tò mò nhìn trái nhìn phải. Khẩu súng này
không có đạn sao? Lúc bắn ra sẽ thế nào nhỉ? Có phải giống trong TV, một phát đạn bắn ra là người bị bắn sẽ gục ngay không?
Cô chưa từng cầm một khẩu súng thật bao giờ, mà thật ra ngay cả thấy
cũng chưa từng. Giờ phút này, nhìn khẩu súng trong tay, ngoài tò mò vẫn
là tò mò. Vừa rồi đúng là đã chuyện bé xé ra to, còn giờ thì nỗi sợ hãi
đã bị sự tò mò thay thế.
Ngón tay thon thon cầm lấy súng, vừa muốn nhấn cò——
“Cô đang làm gì đấy?”
Phía sau là giọng nói quen thuộc của Phí Dạ, giọng nói thật trầm thấp dễ nghe!
“A——” Huân Y vốn đã thấp thỏm không yên, nay bị tiếng nói đột ngột
làm cho kinh hãi hét lên. Giây tiếp theo, bàn tay nhỏ nhắn run lên,
những ngón tay đang cầm súng bỗng buông lỏng——
“Cẩn thận!” Đôi mắt Phí Dạ hiện vẻ căng thẳng, hắn dùng tốc độ cực nhanh tiến đến, bàn tay duỗi ra——
Khẩu súng sắp rơi xuống đất nay đã nằm gọn gàng trong lòng bàn tay hắn!
Huân Y hít vào một hơi lạnh, không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mặt này. Hắn, tốc độ của hắn, sao mà nhanh vậy?
Phí Dạ vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, cất súng vào ngăn kéo rồi đóng ngăn lại.
“Súng sẽ cướp cò đấy.” Hắn thản nhiên nói.
Khuôn mặt Huân Y có phần xấu hổ, nhìn thấy hắn ngồi trên sofa như
chưa có chuyện gì xảy ra, cô mới cẩn thận bước đến, “Cái kia——không phải là tôi cố ý xem, tôi…”
“Yên tâm, tôi sẽ không giết cô diệt khẩu đâu.” Phí Dạ hiểu lầm ý của cô, nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô.
“Không, không, không, tôi không có ý đó.” Huân Y liên tục xua tay,
“Tôi chỉ muốn giải thích với anh một chút, tôi không cố ý xem trộm đồ
đạc của anh.”
Phí Dạ ngẩng đầu nhìn cô, rất lâu sau vẫn không nói gì, trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với sự bối rối của cô.
“Này…tôi, tôi thật sự không cố ý, anh, anh đừng nhìn tôi như vậy…”
Huân Y có chút sợ hãi, lúc này mới nhớ tới thân phận của hắn. Nhiều ngày qua, người đàn ông này tỏ ra rất tao nhã, nhưng dù sao hắn vẫn nguy
hiểm.
Rốt cuộc Phí Dạ cũng lên tiếng, nhưng lại là một câu hỏi nan giải——
“Thật sự là cô không sợ tôi một chút nào sao?” Rất nhiều cô gái sau
khi nhìn thấy súng, phản ứng đầu tiên chính là sợ bị giết chết. Cô thì
trái ngược, lại đi giải thích với hắn một nguyên nhân vốn chẳng quan
trọng gì.
“Sợ, đương nhiên sợ.” Huân Y nói xong, lập tức ngồi xuống cạnh hắn,
“Bộ dáng không nói câu nào vừa rồi của anh thật sự rất đáng sợ. Tôi còn
tưởng anh tức giận khi tôi vào phòng anh cơ đấy, bây giờ anh…không giận
tôi chứ?”
Phí Dạ không nói gì.
Một lúc lâu sau.
“Cô bé như cô đó, thật chẳng giống người khác gì cả.”
“Hả?” Huân Y khó hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, ánh mắt lại lia đến ngăn kéo kia, cô liếm liếm môi, “Cái kia…súng không thôi mà, ha ha.”
“Trong đó có đạn, tôi không muốn cô tự dưng lại bị thương.” Phí Dạ
giải thích hành vi vừa rồi của mình, giọng điệu thản nhiên nhưng lại có
vẻ quan tâm.
Ai ngờ, ánh mắt Huân Y đột nhiên sáng bừng——
“Có đạn, đúng là có đạn, thích chết đi được…” Nói xong, cô kéo cánh
tay Phí Dạ, có vẻ ngây thơ mà nói, “Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn
thấy súng thật.”
Phí Dạ hơi nhíu mày, “Nếu có thể, tôi thà để cô không nhìn thấy. Vẫn
là nhờ mấy bộ quần áo cô tặng nên tôi chỉ có thể để súng trong ngăn
kéo.”
“Ha ha, đây là Provence, rất an toàn, anh cũng không cần ngày nào
cũng mang súng bên mình. Chuyện kia——” Đôi đồng tử Huân Y đảo đảo, hấp
háy tinh nghịch——
“Nếu khẩu súng kia được nhàn rỗi, vậy thì sao lại không cho nó thành có công dụng đi?”
Phí Dạ thấy vẻ phấn chấn tinh thần của cô, hơn nữa đáy mắt cô lại lóe ra đôi phần quỷ quái thì dựa người vào sofa, bỗng có hứng thú hỏi, “Cô
muốn cho khẩu súng đó có công dụng thế nào?