
n thu bàn tay về thì đột nhiên thấy Huân Y ngồi dậy, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, bộ dáng như một con thú nhỏ nép vào
lòng hắn.
“Huân Y…” Kỳ thật, Phí Dạ muốn giải thích với cô, cũng muốn nói nguyên nhân hắn vào phòng, nhưng——
Huân Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi má lúm đồng tiền khẽ gợn.
Ánh nắng nhẹ chiếu lên hai má cô khiến làn da càng thêm trắng mịn, lại
có vẻ yếu ớt. Đôi mắt Phí Dạ nhìn chăm chú vào nụ cười rực rỡ của cô,
sâu trong đáy lòng lại nổi lên một cảm giác khó hiểu.
“Phí Dạ…” Huân Y cúi đầu gọi tên hắn, ngây ngô cười, thật sự trông
giống một cô nhỏ vừa say rượu. Đang lúc Phí Dạ thất thần không biết làm
thế nào thì cô đã chủ động ngửa mặt lên, rồi——“Chụt!” – một cái hôn lên
mặt hắn, sau đó lại tựa đầu vào ngực hắn.
Phí Dạ như cảm thấy hương thơm nữ tính xộc thẳng vào mũi, mang theo
hương nước hoa oải hương dịu nhẹ, vô cùng dễ chịu. Nụ hôn mềm mại đặt
lên má hắn khiến hắn có chút run rẩy. Hắn có đôi chút không muốn làm rõ
tình huống này, hắn cứ nghĩ rằng cô sẽ sợ hãi đến mức hét ầm lên, có
điều——
Bàn tay không nhịn được liền nâng lên, nắm lấy hai vai cô. Thấy cô
vẫn tựa vào ngực mình, hắn hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng, khuôn mặt
cương nghị khẽ áp vào mái tóc mềm mượt của cô, thậm chí hắn có thể cảm
nhận được hương thơm ngát. Hắn không khỏi bật cười, cô đúng là người đến một chút phòng bị cũng không có. Chẳng lẽ không biết đàn ông nguy hiểm
đến mức nào sao? Nhất là đối với những cô bé như cô, đàn ông sẽ trở nên
như thợ săn mà vồ lấy vậy.
“Huân Y, tôi cũng không cố ý xông vào…” Hắn nói ra có chút khó khăn.
Không biết cô có tin hay không, tóm lại là cần phải giải thích với cô
mới được, “Là do mèo của cô…”
Nói như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói tiếp được. Bất luận
là ai thì cũng đều không tin hắn chỉ vì một con mèo mà xông vào phòng.
Người con gái trong lòng vẫn lặng yên, ngoan ngoãn.
Phí Dạ thở nhẹ một tiếng, “Tôi biết chắc chắn là cô không tin, nhưng mà tôi…”
Tiếng hít thở đều đều vang lên, âm thanh rất nhỏ, vừa nghe đã biết là cô ngủ rất say…
Phí Dạ ngạc nhiên——
Lại nhìn Huân Y trong lòng, đúng là đang ngủ như chết!
Trong lúc nhất thời, đầu óc hắn ong lên. Vừa rồi không phải là đã
tỉnh sao? Trong tình huống như thế này mà cô lại có thể bình yên vào
giấc ngủ hay sao? Còn nữa——Vừa rồi rõ ràng là cô đã hôn hắn. Chẳng
lẽ——đều là nằm mơ?
Nhìn thấy Huân Y ngủ với dáng vẻ vô ưu vô lo, thật sự khiến Phí Dạ dở khóc dở cười.
————————————
Trên băng ghế trong trang trại, Huân Y vẫn đang cầm một quyển sách
rất dày, miệng cắn cắn cái bút, đôi mày nhíu chặt lại. Qua một hồi lâu,
rốt cuộc cô cũng tuyệt vọng mà hừ lên một tiếng rồi gấp sách lại. Chợt
nghe bên tai có tiếng nói đàn ông thật trầm thấp——
“Cô làm ra đáp án sai, cho nên càng xem càng không hiểu.”
Huân Y bị tiếng nói đột ngột này làm cho hoảng sợ, theo phản xạ liền
quay đầu lại. Đối diện với đôi mắt trầm ổn kia dưới ánh mặt trời, tim cô “thình thịch” một tiếng.
“Anh, sao anh xuất hiện như quỷ thế hả?”
Phí Dạ nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, “Là tại cô đọc sách hăng say quá, nên không nghe thấy tiếng bước chân tôi thôi.”
“Anh đứng phía sau tôi bao lâu rồi?” Huân Y cảnh giác hỏi. Trời ạ,
không phải là mấy trò hề đau khổ của mình lại bị hắn thấy được chứ hả?
Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Phí Dạ thản nhiên nhếch môi,
“Không nhanh không chậm, đủ để tôi xem hết nội dung chương này.” Nói
xong, hắn duỗi tay ra lấy quyển sách trên tay Huân Y.
Huân Y thầm kêu rên một tiếng, “Khiếp quá——”
Cô trộm nhìn hắn. Hắn đang tập trung tinh thần xem nội dung trong
cuốn sách. Ánh dương tô điểm lên gương mặt cương nghị của hắn, lại có vẻ mị hoặc, nam tính. Đáy lòng Huân Y nổi lên nỗi rung động quen thuộc,
bất giác lại nhớ đến giấc mơ lúc trước…Cô mơ thấy mình gặp mãng xà trong rừng. Đúng lúc cô tuyệt vọng thì Phí Dạ xuất hiện. Dĩ nhiên, phía sau
hắn là ánh mặt trời rực rỡ làm cho bóng dáng hắn càng cao lớn hơn, ngay
cả con mãng xà nhìn thấy cũng phải sợ đến mức quay đầu bỏ đi.
Trong giấc mơ, bên môi Phí Dạ vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng. Hắn không nói gì, chỉ bế cô ra khỏi cánh rừng rậm. Trong mơ, cô thấy tim mình đập cực nhanh. Khi hắn vừa cúi đầu xuống, cô đã không kiềm lòng được mà ôm
lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn lên má hắn——
Giấc mơ này quá đỗi chân thực, chân thực đến mức——khi tỉnh lại, dường như cô còn có thể cảm nhận thấy hơi thở của hắn, là hơi thở nam tính,
là hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn——
Giờ phút này, nhìn hắn, Huân Y bỗng như bị lạc mất hồn phách. Người
đàn ông này thật đẹp trai, nhất là vào thời điểm tập trung tinh thần lại càng thêm mê người——
Nếu, có thể thật sự hôn hắn…
“Tất cả đáp án của cô đều sai.” Phí Dạ xem xét rất cẩn thận, lại nhìn thoáng qua bìa sách rồi hắn nhíu mày nhìn cô, thấy cô đang ngắm mình
với ánh mắt mê ly, hắn khó hiểu mà hỏi một câu, “Cô muốn học nghiên cứu
sinh?”
“Không cần xem nữa.” Lúc này Huân Y mới từ trong mộng bước ra, đỏ
bừng mặt mà cướp lại quyển sách, nhanh chóng ổn định tâm tình đang bối
rối rồi rầu rĩ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, t