
t người đàn
ông ‘qua đêm’ dưới một mái nhà! Hơn nữa, người đàn ông này lại có bối
cảnh xã hội đen, được tính là người đàn ông xa lạ.
Huân Y dựa vào đầu giường, nhìn đi nhìn lại tấm chi phiếu trong tay.
Trên đó là nét bút cứng cáp, mạnh mẽ, từ đó có thể thấy được phần nào
tính cách của người đàn ông này.
“Phí Dạ…Phí Dạ…” Cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, trong đầu lại hiện
lên hình ảnh lúc hắn đang ăn cơm; Rất im lặng, cũng thực tao nhã, mỗi cử chỉ đều không vấy chút thô lỗ nào của xã hội đen, thậm chí cả cách hắn
cầm khăn tay lau miệng cũng mang một vẻ trầm tĩnh khó tả khiến người ta
phải mê muội.
Không thể không nói, cô rất chú ý đến hắn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy
hắn, trong lòng đã nổi lên sự rung động khó tả. Kỳ thật…cô còn muốn chờ
đợi ở Provence để nhìn thấy hắn.
Rón ra rón rén xuống giường, cô mở cánh cửa phòng ngủ ra. Chỉ còn
cách một hành lang mà phía đối diện chính là phòng cho khách, cũng chính là phòng của Phí Dạ. Huân Y cắn cắn môi. Cửa phòng bên không đóng hẳn,
từ bên trong hắt ra ánh đèn, hắn vẫn còn chưa ngủ.
Người đàn ông này đúng thật là quân tử, nếu đổi lại là gã khác, nhất
định sẽ lợi dụng cơ hội để làm chuyện xằng bậy. Chẳng lẽ chính nhân quân tử còn không tốt sao? Chẳng lẽ còn hy vọng hắn sẽ làm gì đó sao? Suy
nghĩ biến thái!
Miên man suy nghĩ, một lần nữa trở lại giường, rồi Huân Y rên lên một tiếng——Cô mất ngủ!
Phí Dạ luôn có thói quen dậy sớm. Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ,
hắn cũng tỉnh ngủ luôn. Hắn có một ưu điểm lớn, đó là có thể thích ứng
nhanh với hoàn cảnh sống, mà không bị ảnh hưởng, chi phối nhiều.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có ánh nắng dịu cùng làn gió mát thổi qua cánh đồng oải hương. Nhìn đồng hồ, hắn đã ngủ nhiều hơn mọi khi,
đúng là mùi hoa oải hương rất tốt cho giấc ngủ.
Tất cả đều thật tĩnh lặng, trên tầng, dưới tầng đều không có một âm thanh nào.
Đi qua phòng ngủ, tiếng bước chân của hắn hẳn là đã đánh thức con mèo nhỏ, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu của nó. Ngay sau đó, nó
ra khỏi phòng ngủ, cọ cọ lên chân Phí Dạ, còn phát ra tiếng kêu uể oải.
Phí Dạ hơi nuốt nước miếng. Có trời mới biết, từ nhỏ hắn đã ghét mấy
loại động vật nhỏ xù lông này. Vất vả lắm mới tránh khỏi mấy cái dụi dụi của con mèo, hắn vừa nhấc chân——
Con mèo nhỏ nào đâu biết suy nghĩ của Phí Dạ, còn tưởng hắn đang đùa với nó nên vồ một cái!
Phí Dạ không đứng vững được, lập tức ngã nhào vào phòng ngủ. Con mèo
càng khoái chí hơn, dụi lên người hắn tới tấp khiến hắn liên tục lùi về
sau. Ngay sau đó, chân hắn đập vào chân giường, cả thân mình cao lớn
nhào một cái, đổ thẳng xuống——
Trên giường, Huân Y ngủ cực kỳ ngon lành, từ đầu đến cuối không hề biết có một gã đàn ông đã vào trong.
Khi khuôn mặt gần sát mặt đối phương, Phí Dạ liền ra tay đúng lúc.
Hai cánh tay rắn chắc của hắn chống xuống hai bên Huân Y, lúc này mới có thể tạo khoảng cách giữa thân mình hai người.
Nguy hiểm thật——
Phí Dạ không muốn làm cho mình bị ác cảm. Dù sao hắn cũng là đàn ông, cứ như vậy xông vào sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Hắn muốn nhổm người dậy đi ra, nhưng đúng lúc này, Huân Y nằm dưới
lại khẽ cựa mình, nhẹ nhàng ‘ưm’ một tiếng. Cô mềm mại như một chú mèo
con, đôi mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ rất say, còn cái đầu thì cứ dụi dụi,
thật đáng yêu.
Phí Dạ quên luôn động tác đứng dậy, theo bản năng nhìn về người con
gái bên dưới——Không sai, trong mắt hắn, cô chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa
còn là một cô bé. Nếu hắn nhớ không nhầm, cô mới chỉ có mười tám tuổi.
Lúc Mạch Khê rời khỏi tòa thành cũng từng ấy tuổi——
Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, hình ảnh Mạch Khê lại hiện lên trong
đầu. Hắn lại nhìn Huân Y. Cô ngủ rất say, lúc này ngũ quan xinh xắn mới
hoàn toàn được phô bày, hơi thở nhè nhẹ. Có điều, đây là lúc cô ngủ, còn khi tỉnh lại, chỉ có thể dùng từ ‘thông minh’, ‘lanh lợi’ để hình dung
mà thôi.
Có điều…Giờ khắc này, nhìn Huân Y có một vẻ đẹp thực trầm tĩnh. Ánh
sáng dịu nhẹ chiếu vào gương mặt trẻ trung. Tuy rằng dung mạo của cô
không phải loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có những nét thu
hút khó tả, như là một cô gái trong bức họa, khiến người ta nhìn thấy sẽ thoải mái, có thể quên hết mọi bi thương.
Phí Dạ nâng tay, không kiềm lòng được mà áp lên má cô. Cảm giác mềm
mại dưới đầu ngón tay khiến tim hắn bỗng có chút nhộn nhạo chưa từng
thấy | 5 | Nhà có đàn ông quyến rũ (1)
“Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ! Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh.”, Nobita – Doraemon.
[…'>
Dưới thân, Huân Y lơ đãng ‘ưm’ một tiếng. Một tiếng kêu khe khẽ khiến Phí Dạ không tự chủ được mà mỉm cười. Cô bé vẫn mãi là cô bé, lúc ngủ
cũng chẳng đề phòng gì. Phí Dạ thở nhẹ một tiếng rồi thay cô kéo tấm
chăn lên, thấy đôi mày đen của cô hơi nhíu lại, hẳn là đang nằm mơ nên
hắn nâng tay khẽ vuốt chỗ ấn đường của cô.
“A…” Trong lúc ngủ mơ, Huân Y có chút không an phận, lại có lẽ là bởi hơi thở đàn ông xa lạ trong phòng nên mí mắt cô run run, đôi mắt hé mở
ra.
Phí Dạ sửng sốt, trong lòng không khỏi chán nản vì đã đánh thức cô
dậy. Hắn vừa muố