
t. Nhìn cô như một nàng tiên trong làn mây, hàng lông mày đen
thanh tú gờn gợn chút buồn như có như không.
Hôn lễ này, cô mãi như người ngoài cuộc. Chuyên viên trang điểm rất
chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến nỗi có thể che đi được vẻ nhợt nhạt
trên khuôn mặt cô. Lại thêm chút phấn hồng trên má, vẻ xinh đẹp của cô
càng như ‘lê hoa đái vũ’, đẹp không sao tả xiết.
"Mạch Khê, em lạ thật đấy, tự nhiên lại lấy người khác. Chị còn nghĩ em
phải lấy Lôi tiên sinh cơ." Apple đứng hỗ trợ thu dọn đồ đạc, vừa bận
rộn vừa trách móc.
Lồng ngực Mạch Khê đã sớm điếng lặng, cô thản nhiên nói, "Phí Dạ cũng rất tốt."
"Nói thế chứ thật ra, chị cảm thấy em và Lôi tiên sinh rất xứng đôi nha, hai người đứng cạnh nhau khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ đấy."
Apple thẳng thắn nói.
Hàng mi Mạch Khê khẽ run, "Em và anh ấy, nhất định là hữu duyên vô phận."
"Haiz..." Apple ủ rũ thở dài, "Em nói xem, bọn phóng viên đó cũng quá là nhàn rỗi đi, chuyện yêu đương của người khác thì liên quan gì đến họ
chứ? Đừng nói là quan hệ cha với con gái nuôi của hai người, chứ quan hệ cha con ruột thì làm sao nào? Loạn luân? Đây cứ thích loạn luân đấy,
bọn họ quản được sao? Đây là tự do nhân quyền!"
Mạch Khê không nói gì, chỉ thản nhiên cười. Có đôi khi thường là như
vậy, có những việc nói thì rất dễ nhưng làm lại thật khó. Chuyện ‘miệng
lưỡi thế gian’ này một khi đã vướng vào thì khó dứt ra được, thậm chí có đôi khi còn phải dùng sinh mệnh để đổi lấy bình yên.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng được đẩy ra. Apple quay đầu lại nhìn, ngay sau đó thì vui sướng hô lên...
"Trời ạ, chị, chị chính là Úc Noãn Tâm sao?"
Mạch Khê cả kinh, quay đầu lại, vừa lúc nhìn vào đôi mắt xinh đẹp. Úc
Noãn Tâm nhìn Apple, nhẹ nhàng cười, "Chị là Úc Noãn Tâm. Em là trợ lý
của Mạch Khê sao? Có thể để hai bọn chị tán gẫu một chút không?"
Apple gật đầu như gà mổ thóc, rất vui mừng nhưng còn muốn xin chữ ký rồi mới ra ngoài.
Mạch Khê đứng dậy, bên môi phiếm ý cười thản nhiên, "Chị Noãn Tâm, em rất vui vì chị có thể tham dự hôn lễ của em hôm nay."
Úc Noãn Tâm vội vàng tiến lên, kéo cô ngồi xuống salon, khẽ thở dài một
tiếng, "Mạch Khê, kỳ thật hôm nay chị đến đây là có mục đích."
Mạch Khê hơi cụp mắt xuống, "Nếu chị muốn khuyên em đổi ý thì không cần
đâu. Em đã quyết định phải cưới Phí Dạ rồi, đây là chuyện thực không ai
thay đổi được."
"Chị không muốn nghe cái em gọi là chuyện thực, chị chỉ tin những gì
mình nhìn thấy là thật." Úc Noãn Tâm kéo tay cô lại, "Trong mắt em, chị
có thể nhìn ra được người đàn ông em yêu là Lôi Dận. Một khi đã như vậy
thì vì sao phải làm thế? Em phải biết rằng, em làm như vậy cũng chính là hủy hoại anh ấy."
"Chị Noãn Tâm..." Mạch Khê nâng tầm mắt, đối diện với cô, "Một người đàn ông sống trên đời không phải chỉ vì một người phụ nữ. Đàn ông phải gánh vác áp lực nhiều hơn phụ nữ, là bởi vì họ không thể trốn tránh trách
nhiệm."
"Nói như vậy, em cũng không yêu Phí Dạ." Úc Noãn Tâm nói vặn lại.
Mạch Khê nao nao...
"Không, Phí Dạ rất tốt với em, em muốn được gả cho anh ấy."
Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu...
"Có lẽ em cũng không biết, hai ngày trước Lôi Dận làm thương phóng viên, đến giữa trưa Lôi thị đã có trả lời. Lôi Dận đã kiên quyết tuyên bố với bên ngoài, ngay lúc đó còn có thể phát sinh thêm tình huống nghiêm
trọng hơn. Anh ấy có thể nổ súng, chẳng những nổ súng mà còn có thể trực tiếp lấy mạng tên kia."
"Hả? Sao anh ấy lại nói vậy?" Đôi mắt Mạch Khê hiện vẻ khẩn trương, cô không muốn có thêm chuyện gì nữa.
"Vì sao anh ấy nói như vậy thì hẳn em là người rõ ràng nhất." Úc Noãn
Tâm nhìn cô, "Đấy là có người làm em bị tổn thương, anh ấy đã thành ra
như vậy, vậy còn khi em kết hôn thì sao? Mạch Khê, em hẳn phải biết Lôi
Dận là người đàn ông cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh ấy sẽ đem loại
cảm giác an toàn đó chuyển hết cho em. Anh ấy yêu em còn hơn yêu chính
mình. Một người đàn ông như vậy, cho dù người khác có nói thế nào đi
nữa, em cũng không thể buông tay."
"Chị Noãn Tâm, em..."
"Mạch Khê có điểm khó nói, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, cô ấy thật sự không thể làm gì nữa rồi."
Đang trong thế khó xử, cửa phòng nghỉ lần thứ hai được đẩy ra. Người
bước vào không ai khác, chính là Phí Dạ cùng bộ âu phục thẳng thớm. Hôm
nay trông hắn rất khí khái, dáng người cao lớn mang theo mị lực của
người đàn ông trưởng thành.
Đối với sự xuất hiện của Úc Noãn Tâm, hắn cũng không ngạc nhiên, ngược
lại hắn nhìn về phía Mạch Khê, nhỏ giọng nói, "Mạch Khê, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta nên ra ngoài thôi." Mạch Khê hít sâu một hơi, lại nhìn
về phía Úc Noãn Tâm rồi cười nhẹ, nụ cười đó mang theo vẻ bất lực, "Chị
Noãn Tâm, đến giờ hôn lễ của em rồi, hy vọng có thể nhận được lời chúc
phúc của chị."
Úc Noãn Tâm nhìn Mạch Khê, ánh mắt ít nhiều có vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn
về phía Phí Dạ thì khuôn mặt thoáng vẻ không vui, "Tôi nghĩ, người trong khắp thiên hạ này đều có thể phản bội anh ấy, chỉ duy nhất anh là không thể."
"Chị Noãn Tâm..." Mạch Khê biết rõ Úc Noãn Tâm luôn là người ôn hòa