
khán đài đều xôn xao. Có lẽ không ai ngờ được Mạch Khê sẽ nói những lời này. Phóng viên sôi nổi giơ máy ảnh lên, chỉ hận không thể chụp
từng cử chỉ của Mạch Khê lại. Mà MC chính thì cực kỳ hoảng sợ, bởi tiết
mục này không hề có trong kịch bản…
Trong bầu không khí đó, vẫn có một
đôi mắt trầm ổn, cùng đôi môi mang ý cười dịu dàng, nhìn về phía Mạch
Khê. Mạch Khê đứng trên sân khấu không thể nhìn rõ ràng nhưng có thể cảm giác được, cô biết hắn hiểu cô đang nói gì.
Mạch Khê cúi đầu, trong micro vang lên tiếng hát nhẹ nhàng của cô. Là
một ca khúc bất chợt nên không có nhạc đêm, nhưng giọng hát của cô thì
quả thực là rất tuyệt, như dòng thanh âm chảy từ chốn hẻm hoang u tối
vọng ra, lại như âm thanh tự nhiên du dương. Cả hội trường đang xôn xao
bỗng nhiên yên tĩnh lại…
Anh tặng em nhành diên vĩ đã héo khô
Anh dạy em đàn khúc ca đó
Gió thổi loạn điệu nhạc bay xa
Trái tim cũng theo gió bay mất
Tay em chỉ đàn theo dòng suy nghĩ về anh
Vẫn còn thói quen bàn tay mình trong lòng bàn tay anh mà đàn khúc ca kia
Thói quen có ngón tay anh nhẹ nhàng theo cùng
Lúc ca không còn anh
Anh chỉ còn trong trí nhớ của em
Dù đã muốn quên nhưng lại càng nhớ rõ
Có anh thật vui
Ánh sáng xuân xanh biếc
Mùa thu lại bắt đầu
Tình yêu như chiếc là rời cành.
(Jins: Còn 1 đoạn nữa nhưng mà ko thể hiểu nổi =.=)
Đây là ca khúc ‘Mây bay nước chảy’, ca từ tiếng Trung rõ ràng, mạch lạc
như viên ngọc châu chảy xuống lá sen, từng tiếng, từng tiếng thánh thót
vang lên. (Jins: Về bài hát này Jins ko chắc chắn lắm, có gì Jins sẽ sửa lại sau.)
Bên dưới, có lẽ nhiều ca sĩ không hiểu tiếng Trung, có lẽ rất nhiều
người không hiểu Mạch Khê đang hát gì. Nhưng ca khúc này được phối với
làn điệu truyền thống, lời hát êm tai, trong lúc nhất thời tạo nên cảm
giác thật khó tả. Như thể là một ca khúc thanh khiết, lại như đang kể ra hàng vạn nhu tình cùng ly biệt, đôi chút bi thương được đan cài tinh tế khiến người ta nghe xong có chút thấp thỏm, lo âu.
Mạch Khê đứng ở trên sân khấu, dùng giọng hát tuyệt vời để hát một ca khúc riêng mình biết…
Đúng vậy, người khác không hiểu không sao cả, cô cũng chỉ muốn hát cho
một mình người kia nghe. Cô không biết rằng đôi mắt người đàn ông kia
đang nhìn cô có bao nhiêu thâm tình, nhưng cô biết người đàn ông kia
nhất định sẽ hiểu được hàm ý trong ca khúc này. Cô càng biết, cũng chỉ
có người đàn ông kia mới hiểu được hình ảnh hoa diên vĩ trong ca khúc
kia tượng trưng cho hy vọng, như dải cầu vồng, lại mang ý vị héo úa
trong tiếng ca của cô…
Nếu có thể, cô muốn biến thành đóa diên vĩ kia, tựa như hình một cánh
bướm xinh đẹp, mang theo giấc mộng của Iris, cùng người đàn ông mình yêu nhất tự do bay lượn trên không trung. [Chú thích của tác giả: Hoa diên
vĩ chủ yếu có màu tím lam. Nó gắn với truyền thuyết về Iris. Trong thần
thoại Hy Lạp, Iris là nữ thần cầu vồng, nàng là sứ giả của thần linh với nhân gian, có nhiệm vụ đưa linh hồn của những người lương thiện đi qua
dải cầu vồng để về thiên đường.'>
Tiếng ca nhẹ vang, tà váy trắng khiến Mạch Khê trông như một thiên sứ,
khuôn mặt tái nhợt, nụ cười có vẻ thản nhiên nhưng lại chất chứa nỗi đau xót.
Từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô như một màn “cưỡi ngựa xem hoa”…ba
năm trước đây, ba năm sau, đều là những hình ảnh của cô và Lôi Dận…Lôi
Dận lạnh lùng, Lôi Dận thân thiết, Lôi Dận xúc động, Lôi Dận che chở,
nuông chiều cô, Lôi Dận tặng cho cô sen Tịnh Đế, Lôi Dận đang ngồi xem
cô đánh đàn…
Cuối cùng, với tiếng ca kết thúc, tất cả những hình ảnh trong đầu đều
ngừng lại, chỉ còn lại hình ảnh duy nhất…Tám tuổi, cô ngẩng đầu, hắn
tháo kính râm, bốn mắt nhìn nhau…
Cả hội trường vỗ tay như sấm, giới truyền thông ghi lại không thiếu một
chút nào cảnh tượng này. Hiển nhiên, gương mặt cùng với nụ cười dịu dàng của Mạch Khê khiến tất cả kinh ngạc.
Sau khi Mạch Khê dứt tiếng hát, MC như thể vừa đi đầu thai xong. Anh ta
quá si mê giọng hát của Mạch Khê đến nỗi nhất thời quên nhiệm vụ của
mình. Lên sân khấu lần thứ hai nói vài câu, rồi anh ta dùng giọng nói
vẫn còn đang kích động của mình để mời vị khách quý lên trao giải…Lôi
Dận.
Ánh đèn chiếu xuống bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Mỗi cử chỉ giơ tay
nhấc chân đều khiến phụ nữ phải say lòng. Trên sân khấu, Mạch Khê lẳng
lặng nhìn Lôi Dận đang từng bước một lên, đáy mắt hiện vẻ thâm tình
không lối thoát…
Hắn vốn là một người đàn ông dễ gây sự chú ý, là người đàn ông khiến phụ nữ nguyện cả một đời si mê, như vị thiên tử thu hút hàng vạn ánh nhìn.
Còn cô, như một cô gái thấp hèn sống trong bóng tối. Được người đàn ông
như thiên thần ấy chăm sóc, yêu thương, đúng là may mắn chưa từng có của cô. Cô có thể giữ ánh mắt hắn không dời, có thể trong biển người mênh
mông biến hắn thành của riêng mình.
Nụ cười bên môi cùng ánh mắt Lôi Dận khiến cô đau đớn. Sao cô lại không
biết nỗi thâm tình của hắn chứ, nhưng hôm nay, cô nhất định phải phụ
lòng hắn một lần…
Nhưng chỉ là, cô yên lặng khẩn nguyện trời xanh, cho dù mọi chuyện nhất
định sẽ phải đến, nhưng cũng xin