
gần ngang với ‘cha đỡ đầu’ cho Mafia. Lôi tiên sinh lại ngang nhiên
khiêu khích Mafia nên đã dẫn đến phiền toái không nhỏ. Lần này chắc là
do X-Ảnh thiếu vị trí nên đã nhân cơ hội mua chuộc nghi trượng." Phí Dạ
hớp nhẹ một ngụm trà.
Đột nhiên Mạch Khê nhớ tới lời Lôi Dận từng nói… "Lòng người khó dò,
James hoặc là tổ chức X-Ảnh có điều kiện mê người, cũng khó trách người
ta động tâm."
Lời nói này của Lôi Dận cứ quanh quẩn trong đầu cô. Cô ngẩng mặt nhìn
Phí Dạ, tỉnh táo nói, "Thì ra tổ chức X-Ảnh đã sớm hành động, bên kia có thể mua chuộc một nghi trượng, như vậy sẽ còn mua được nhiều hơn."
Phí Dạ nhìn vào mắt cô, cũng là nhìn thấu tâm tư cô. Một lúc lâu sau,
hắn gằn từng tiếng: "Xin tiểu thư Mạch Khê yên tâm, tôi nói rồi, mạng
tôi là của Lôi tiên sinh. Ngoài Lôi tiên sinh ra, bất cứ kẻ nào cũng
không có quyền quyết định sống chết của tôi."
Tâm tình Mạch Khê hoàn toàn thả lỏng. Vừa rồi đúng là cô có nghi ngờ,
liệu Phí Dạ có bị mua chuộc hay không, nhưng nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc
như vậy, cho nên cô không thể không tin tưởng được.
"Phí Dạ, tôi có thể tin tưởng anh không?" Cô như đang hỏi chính mình, hoặc lại như đang hỏi hắn.
"Có thể." Sắc mặt Phí Dạ rất nghiêm túc, không có chút đáng nghi nào.
Mạch Khê gật đầu, hít sâu một hơi, "Như vậy, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?"
Phí Dạ nhìn cô, "Kế tiếp, tôi muốn nhìn thấy cô."
"Tôi không hiểu."
"Nếu tôi không nhớ nhầm thì ngày kia là diễn ra lễ trao giải thưởng âm nhạc."
"Phải."
"Hôm đó Lôi tiên sinh sẽ cầu hôn cô."
"Tôi biết."
Phí Dạ nhìn cô, ngữ khí có vẻ nghiêm trọng…
"Nhưng cô không được đồng ý với ngài ấy."
Ngón tay Mạch Khê run lên, đôi mắt đầy vẻ hoang mang, mờ mịt nhìn Phí Dạ.
"Cô nhất định phải lập gia đình, có điều người cô lấy nhất định không
thể là Lôi tiên sinh." Phí Dạ nhướng mày, tiếng nói vang lên che đi suy
nghĩ trong lòng.
Tim Mạch Khê như bị quất mạnh một đòn, hoặc như vừa có người đâm cho một nhát dao, làm trào ra một loại đau đớn không tên…
"Tôi phải lấy ai?" Gần như cô không còn nghe thấy tiếng nói của chính mình nữa.
Phí Dạ hít sâu một hơi, từng từ một rơi ra…
"Lấy tôi!"
"Hả?..." Mạch Khê kinh hãi, tiếng kêu vang lên không còn thấy sự hoang mang, chỉ còn nỗi khiếp sợ cùng khó hiểu.
Phí Dạ duỗi tay ra, bàn tay to rộng dừng trên bàn tay tinh xảo của cô,
dùng sự ấm áp xoa dịu nỗi bất an trong cô. Hắn nói: "Đây là cách nhanh
nhất để giải quyết tình hình."
"Chúng ta…Nhất định phải làm như vậy sao?" Mạch Khê cảm thấy sự run
rẩy sâu trong nội tâm, nó dần lan tràn, xuyên thấu qua từng ngón tay
khiến chúng ngày càng lạnh, cho dù là bàn tay ấm áp của Phí Dạ cũng
không làm tan đi được cảm giác lạnh lẽo đó.
"Chúng ta nhất định phải làm như vậy." Phí Dạ vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của cô, đôi mắt xa cách phiếm chút vẻ đau lòng đối với cô.
Mạch Khê muốn khóc, giờ khắc này cô rất muốn khóc…"Dận sẽ phát điên, anh ấy nhất định sẽ điên mất…" Không khó để cô tưởng tượng được phản ứng
của Lôi Dận, đau lòng đến chết, như thể vạn tiễn xuyên tâm.
"Nếu, cô thật sự muốn nhìn thấy ngài ấy về hai bàn tay trắng!" Phí Dạ nhìn cô, sóng mắt lưu chuyển cùng vẻ nghiêm túc.
Hốc mắt Mạch Khê đỏ lên…
"Tôi hiểu tính cách của Lôi tiên sinh, nếu cô hỏi ngài ấy chọn gì, ngài
ấy sẽ không do dự nói với cô rằng ngài ấy chọn cô, tình nguyện buông tha tất cả!" Phí Dạ gằn từng tiếng nói.
Mạch Khê nắm tay lại…
"Nhưng mà, tôi không muốn Lôi tiên sinh làm như vậy!" Phí Dạ thu tay về, đồng thời cũng thu nỗi đau lòng của cô lại, "Tha thứ cho sự ích kỷ của
tôi, tôi không thể nhìn Lôi tiên sinh buông tay tất cả, tuyệt đối không
thể!"
Mạch Khê nhắm mắt, giọt nước mắt nặng trĩu trượt theo hàng mi xuống…
"Tôi…chỉ muốn được yêu anh ấy, sao lại khó như vậy chứ, vì sao?”
"Đã đủ rồi, hai người yêu nhau đã một thời gian, như vậy là đủ rồi."
Lòng Phí Dạ cũng se thắt lại. Mạch Khê là người con gái đáng để đàn ông
yêu thương. Nghĩ đến người đàn ông được cô yêu thương, có thể không oán
không hận mà vì cô buông xuôi tất cả.
Mạch Khê cắn chặt đôi môi anh đào, cắn cho đến khi thấy vị máu tươi, cũng chỉ còn lại đau lòng, bi ai.
Bóng đêm ma mị…
Lúc Mạch Khê đẩy cửa vào thư phòng, nhìn thấy người đàn ông đang đứng
lặng trước cửa sổ, cô bước lên trước, đưa tay ôm hắn từ sau lưng. Nếu
đây là buổi tối cuối cùng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, như vậy
cứ để cô suồng sã một lần đi, để cho mùi hương của hắn khắc sâu trong
lòng cô.
Sự mềm mại sau lưng khiến khuôn mặt Lôi Dận hiện vẻ rung động. Bàn tay
to đặt lên bàn tay mềm mại của cô, hắn nhẹ nhàng nói, "Gần đến ngày trao giải rồi, Khê nhi, lần này giải thưởng không về em không được."
Mạch Khê áp má vào tấm lưng rắn chắc của hắn, chóp mũi nổi lên cảm giác
chua xót, cô hít sâu một hơi, "Dận, em không muốn giải thưởng lớn, em
chỉ muốn sống với anh cả đời yên ổn vô sự."
"Đúng, Khê nhi của anh không muốn giải thưởng lớn." Lôi Dận xoay người,
ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cười, "Vốn là muốn cho em một bất ngờ, không
ngờ bị tên Hoắc Thiên Kình kia phá hỏng…"
Lời nói còn chưa dứt, Mạch Khê liền đưa tay