XtGem Forum catalog
Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323864

Bình chọn: 8.5.00/10/386 lượt.

c, Xuân Hỉ vừa ra cửa lại gặp phải Gia Lập. Cô kinh ngạc nói: “Anh quay về nhà bao giờ vậy?”

Gia Lập không để ý tới cô.

Lúc đến dưới lầu, Gia Lập đi đến chỗ đỗ xe của mình, còn Xuân Hỉ thì đi hướng cửa tiểu khu.

“Em đi đâu?” Gia Lập đứng ở phía sau hỏi cô.

Xuân Hỉ đầu cũng không quay lại, giơ tay lên sau lưng vẫy vẫy anh. Không đi được mấy thước, xe Gia Lập đã ở bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống, hỏi: “Đi chỗ nào? Anh đưa đi.”

Xuân Hỉ lắc đầu: “Không cần, em tự mình ngồi xe bus là được rồi, chúng ta không tiện đường.”

Gia Lập không thèm nhắc lại, ấn chân ga mạnh mẽ vọt tới phía trước, phun khói ô tô vào mặt Xuân Hỉ, cô che lại miệng mũi, ghét bỏ nói: “Kinh nguyệt của anh ta mất cân đối sao? Luôn phát giận, có bệnh!”

Khi Xuân Hỉ tới nơi đào tạo thì vẫn còn rất sớm, cô vừa uống sữa đậu nành vừa lật xem tư liệu khoá học, bỗng nhiên bên vai có người vỗ một chút. Cô vừa nhấc đầu, liền ngây ngẩn cả người.

“Cố Xuân Hỉ, có nhớ rõ tôi không?”Namnhân kia nói.

Xuân Hỉ thoáng lắc đầu: “Không nhớ… Hình như có chút quen.”

“Tôi là Phan Dương a! Bạn học tiểu học của cậu! Hồi đó, rất béo, ngồi sau cậu luôn bắt nạt cậu.” Phan Dương đang cố giải thích, vừa ngồi vào bên cạnh Xuân Hỉ .

Anh ta nói chưa dứt lời, Xuân Hỉ liền nhớ lại huyết hải thâm cừu nhiều năm trước kia. Người này trước kia không có việc gì liền túm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô, nếu không liền ý xấu đem sách giáo khoa, sách bài tập của cô giấu đi để cho cô tìm không ra, hoặc là vụng trộm viết bút máy lên váy cô mới mua, làm hại Xuân Hỉ thương tâm rất lâu. Cuối cùng vẫn là cô mách với Gia Lập, Gia Lập có một lần đón cô tan học, đem người này lôi sang một bên, không biết nói gì đó, từ đấy về sau sau Phan Dương liền giống như chân chó, không còn bắt nạt Xuân Hỉ thì không nói, lại còn ân cần đưa này đưa kia.

Xuân Hỉ mỉm cười với anh ta: “Tiểu béo a, nhớ rõ nhớ rõ! Trước kia không phải là người hầu nhỏ của tôi sao, a, hiện tại lớn lên cũng thật xinh đẹp nha!” Nói xong cô liền lấy tay đi nhéo mặt của anh ta, nói thật, nhiều năm không gặp bạn học, cô vẫn thật cao hứng.

Phan Dương đập tay cô: “Làm trò! Cậu sao lại đến trung tâm đào tạo này? Hiện tại đang làm phiên dịch sao?”

Xuân Hỉ gật đầu: “Còn cậu? Sẽ không phải cũng là phiên dịch chứ? Trước kia thành tích tiếng anh của cậu khá kém, toàn xếp thứ hai từ dưới lên, bởi vì đứng thứ nhất kia là bạn học Thiếu Khảo!”

“Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ năm xưa, những chuyện đi qua đều là phù vân, anh đây hiện tại là phiên dịch chính thức của công ty xuất nhập khẩu XX y dược bảo vệ sức khoẻ, bên trong tất cả đều là cao thủ, tôi không nâng cao năng lực là không được a!”

Công ty trong miệng Phan Dương nói, không thể tin được chính là công ty lúc trước Xuân Hỉ bị sa thải. Nay nghĩ đến đám người sau này bị Triệu Tuệ Lệ bắt nạt, thật sự là cảm khái vạn phần.

Cô thương tiếc nhìn Phan Dương, thở dài thật sâu : “Phan Dương a, cậu sớm ngày ngủ yên… a không, là tự giải quyết cho tốt đi.”

Phan Dương không hiểu nhìn cô, nhìn nhìn, trong lòng liền thấy xúc động, nói thật cô gái Xuân Hỉ này, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng, môi hồng răng trắng, cười một cái, trong mắt đều là hào quang.

Anh thu hồi ánh mắt lại, không khỏi cười rộ lên. Hồi còn đi học rất thích cô, bằng không tại sao lớp nhiều nữ sinh như vậy mà chỉ bắt nạt một mình cô?

Buổi tối cơm nước xong, Xuân Hỉ theo thường lệ lên diễn đàn trên trang web tạo thiếp, làm cẩn thận, lại viết thêm ở góc của tờ thiếp một ít ngôn ngữ linh tinh vừa thông suốt mà tăng thêm phần nhân khí.

Tắt máy tính, cô liền đến ban công hắng cổ họng đọc báo tiếng Anh và cả bộ sách.

Gia Lập không biết khi nào đã đi thong thả bước đến ban công nhà anh, ghé vào lan can hút thuốc, hơi hơi híp mắt nhìn cô.

Xuân Hỉ đọc trong chốc lát, khép lại sách chuẩn bị nhảy dây, liền nhìn thấy anh đang có chút suy nghĩ nhìn cô, cô hơi hơi sững sờ, không được tự nhiên dời ánh mắt, tim đập có chút nhanh.

Không tập trung kết quả chính là Xuân Hỉ không nghĩ tới là tay cầm chuôi của dây nhảy, một chân giẫm lên dây thừng, vung lên một cái tay cầm bên kia thẳng tắp đập vào cái trán của cô.

Cô kêu thảm một tiếng ngồi xổm xuống che đầu, tức giận.

Gia Lập không phúc hậu cười rộ lên, nói: “Có chảy máu không? Lại đây, anh xem xem.”

“Đau chết mất…” Cô ngẩng đầu nhìn Gia Lập, tức giận đánh tới, “Anh còn cười!”

Xuân Hỉ chật vật không chịu nổi được Gia Lập đưa vào phòng của anh, ngồi ở trên giường của anh. Gia Lập đi ra ngoài tìm hộp cứu thương, lúc này cô lười biếng liền nằm xuống, mặt hướng lên trần nhà, chiếm cứ toàn bộ giường lớn của anh.

Thời điểm Gia Lập đi vào liền nhìn đến một màn như vậy, Xuân Hỉ nằm ngửa ở trên giường màu làm đen của anh, mặc áo ngủ màu hồng nhạt, ôm đầu, nhắm mắt lại, miệng hồng đỏ hơi hơi mân mê, tóc xoã dài trên giường, có loại… mỹ cảm bị chà đạp .

Anh rút bông lớn ra dính vào một chút nước, chân sau quỳ gối trên giường, cúi xuống lôi tay Xuân Hỉ đang che ở trán ra.

Cô mở mắt ra, giãy dụa muốn ngồi lên, lại bị Gia Lập đè lại thắt lưng: “Đừng nhúc nhích.”