
, cự tuyệt như thế nào cũng không được.
Gia Lập dùng chía khoá của cô mở cửa nhà cô ra, cởi giầy đi vào, sau đó hướng về phía cửa Xuân Hỉ đang nghe
điện thoại lớn tiếng hô một câu: “Còn không tiến vào?”
Xuân Hỉ nhìn anh một cái, sau đó kêu với điện thoại bên kia: “alô ? Cái gì… Nghe không rõ… cậu lại… alô?”
Sau đó ấn nút ngắt điện thoại, tắt máy, cởi giày, vào phòng.
“Anh sao không trở về nhà mình?” Xuân Hỉ nhìn Gia Lập to lớn ngồi trên ghế sô pha nhà cô, lại mở tivi xem.
“Em sao không đi làm cơm đi?” Gia Lập nhìn không chớp mắt nói.
“Hiện tại đi đây.” Xuân Hỉ cởi áo khoác đi vo gạo, chờ cô ấn nút nấu cơm ở
nồi cơm điện, mới cảm thấy không thích hợp. Nơi này hình như là nhà cô
chứ? Cô mới là chủ nhân chứ? Sao lại coi cô giống như người hầu!
“Anh ở đây ăn cơm?” Xuân Hỉ hỏi.
Gia Lập “Uh” một tiếng.
“Vì sao? Anh trở về nhà mình đi!”
Gia Lập quay đầu nhìn cô, còn nói nghiêm túc: “Buổi tối không phải muốn dẫn em đi xem pháo hoa sao? Có đồ ăn chưa? Anh làm cho, em thu dọn bàn ăn
một chút đi.”
Xuân Hỉ thì thầm trong miệng “Ai nói muốn đi “,
nhưng mà vẫn làm theo, cô cởi tạp dề ra đưa cho anh, liền đi thu dọn bàn ăn. Qua một lát Gia Lập đi tới nói: “Giúp anh buộc một chút.”
Cô
đưa tay xuyên qua phần eo của anh, quàng tạp dề qua thắt lưng, động tác
này rất giống như cô đang thân thiết ôm lấy anh. Gia Lập cúi đầu thấy
đỉnh đầu của cô, ngửi được mùi hương thơm ngát đặc trưng của cô, tâm
tình rất sung sướng, nhịn không được khóe môi nhếch lên.
“Tốt lắm.” Xuân Hỉ đứng dậy, đẩy anh tới phòng bếp đóng cửa lại, sau đó mình thì ung dung nằm ở trên sô pha xem tivi.
Làm xong đồ ăn, hai người tùy tiện ăn một chút liền ra cửa, Gia Lập lái xe
một đường dọc theo bờ sông, đi vào công viên Tân Giang.
Mùa xuân
tháng ba, nhiệt độ trong không khí mặc dù đã dần dần tăng trở lại nhưng
buổi chiều vẫn như trước gió lạnh thổi vù vù. Xuống xe, Xuân Hỉ ôm lấy
áo khoác, hắt xì thật mạnh, cô hối hận vì không có nghe lời Gia Lập, mặc nhiều quần áo hơn lúc rời nhà.
Trong lúc xoay người, Gia Lập đã
đem áo khoác của anh quàng trên người của cô, sau đó bàn tay to bao vây
bàn tay nhỏ bé của cô, nắm tay cô đến chỗ quảng trường.
Xuân Hỉ
ngơ ngác nhìn nghiêng mặt của anh, trong lòng mơ hồ lo sợ bất an, giống
như hôm nay Gia Lập thật đặc biệt không giống với mọi khi.
Trên
quảng trường đã chật đầy người, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc. Gia Lập
đưa cô đến một góc có vị trí cao, dựa vào lan can bên cạnh. Bên bờ sông
đã dựng sân khấu, nhóm diễn viên quần áo rất ít vừa múa vừa hát. Ánh
trăng chiếu vào trên mặt sông cách đó không xa, lờ mờ, lại có sóng dao
động. Nhiều màu sắc lóe ra từ ngọn đèn trên sân khấu chiếu về bốn phía,
trước mắt thật hoa lệ, rực rỡ.
Xuân Hỉ bỗng nhiên không có hứng
trí chờ đợi trận bắn pháo hoa này, tất cả cảm quan đều tập trung ở bàn
tay rộng thùng thình của Gia Lập vẫn đang nắm tay cô, anh nắm thật chặt, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay của anh đang xuất ra mồ hôi.
Cô lại hắt xì một cái, thừa cơ lấy tay từ giữa rút ra, sờ sờ cái mũi.
Cô nhìn vào mắt Gia Lập, phát hiện anh động cũng chưa động, không nói được một lời ánh mắt nhìn chăm chú vào phương xa, như không ở hiện tại,
không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xuân Hỉ cảm thấy không khí rất kỳ quái, làm cho cô có chút khó chịu, cô cảm thấy chính mình sắp không thể khống chế khi ở chung với Gia Lập. Cô theo trên lan can nhảy xuống
chuẩn bị đi, Gia Lập bỗng nhiên quay đầu hỏi cô: “Nghe nói em gần đây
đang đi học?”
Xuân Hỉ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: “Vâng, em muốn học nâng cao một chút.”
“Việc học có khó không?”
“Vẫn được, nghiêm túc nghe thì vẫn hiểu được.” Xuân Hỉ không tập trung trả lời.
“Xem ra về sau vẫn muốn làm nghề phiên dịch này?”
Xuân Hỉ “Vâng” hai tiếng gật gật đầu.
“Hôm nay đưa em trở về là quen biết ở lớp học?” Gia Lập lại hỏi.
“Chúng em là bạn học lúc tiểu học, đi đến khoá học lại gặp nhau, mười mấy năm không gặp, rất hữu duyên.”
Bọn họ cứ như vậy nói chuyện như có như không trong chốc lát, Xuân Hỉ cảm thấy Gia Lập hình như… Có gì muốn nói với cô.
Cô ngắt lời của anh, “Gia Lập, anh…”
Bỗng nhiên, trên bầu trời hiện lên rất nhiều đốm sáng, hướng về phía trăng
tròn kia thẳng tắp vọt lên rồi nổ tung, tán thành nhiều đóa hoa màu sắc, chiếu sáng toàn bộ bầu trời. Tiếng kêu tiếng hoan hô nổi lên bốn phía,
Xuân Hỉ cũng bị ánh sáng kia mê hoặc hấp dẫn.
Ngay sau đó, liên
tục không ngừng hơn mười chùm ánh sang phút chốc bay về phía bầu trời,
“Đoành” một tiếng nổ tung, tán thành các loại hoa sắc, các loại hình
dạng, tuôn rơi xuống, xoá tan bóng tối, nháy mắt lại có pháo hoa xông
lên trên trời, nở ra hoa.
Lặp đi lặp lại liên tục nở rộ không ngừng nghỉ, làm cho cả bầu trời ảm đạm màu lam biến thành bữa tiệc thiêu đốt náo nhiệt.
Lóe ra ánh sáng chiếu vào đôi mắt Xuân Hỉ, chiếu sáng lên cô cùng Gia Lập.
Cô ngửa đầu, không khỏi phát ra tiếng kinh ngạc: “Oa, thật xinh đẹp.”
Cô không tự giác được cười rộ lên, túm túm cánh tay Gia Lập, chỉ vào phía
trước: “Mau nhìn, bọn họ có phải sẽ bắn mười lần l