
về, ở ven đường ngăn lại một chiếc taxi, chật vật không chịu nổi trốn thoát.
Gia Lập đứng ở xa xa, bàn tay nắm chặt không có buông ra, lặp lại liên tục. Cuối cùng tiếng điện thoại lại đánh gãy ngây ngốc của anh.
“Sư huynh, anh mau tới! Nhà của em bị trộm vào!” Tiền Vi San khóc nức nở nói.
Gia Lập đến chỗ ở của Tiền Vi San, giúp cô báo cảnh sát, sau đó xem xét một chút khóa cửa cùng cảnh vật chung quanh.
“Hôm nay trước tiên đừng ở nơi này, em hãy đến nhà ông nội của em ở một hôm đi. Đổi khóa cửa, tốt nhất đổi một cánh cửa phòng trộm nữa.” Gia Lập nói.
Tiền Vi San lắc đầu: “Em không thể trở về nhà ông nội được, ông nếu biết trong nhà có kẻ trộm tiến vào, khẳng định sẽ bắt em quay về nhà! Anh cũng biết ông dông dài thế nào, em không muốn ở cùng ông.”
“Phòng này là em thuê?”
Tiền Vi San gật đầu.
“Nơi này trị an không được tốt, em vẫn nên về nhà ở đi.”
“Em sẽ đổi nơi thuê, nhưng mà đêm nay…”
Gia Lập nhìn nhìn cô, nói: “Trước tiên đến chỗ anh ở một đêm đi.”
“Vậy còn anh?”
“Anh trở về nhà bố mẹ ở.”
Gia Lập đưa cô đưa đến nhà trọ, Tiền Vi San vào cửa đang muốn thay dép chuyên dụng của Xuân Hỉ, anh bỗng nhiên đưa tay kéo cô một chút, ngồi xổm xuống đem dép của Xuân Hỉ thu vào, lấy từ trong tủ giầy ra một đôi khác đưa cho cô: “Đôi này thoải mái hơn một chút.”
Tiền Vi San là người rất giỏi đoán sắc mặt của người khác, cô hỏi: “Sư huynh, anh có phải đang có chuyện gì không vui hay không? Sắc mặt không tốt lắm nha.”
Gia Lập cười cười, “Thì ra lại rõ ràng như vậy, anh vẫn cho rằng mình khó lộ ra ngoài.”
“Vậy… Là chuyện gì?”
Gia Lập lắc đầu, “Không có gì.”
Tiền Vi San cười cười, cười khẽ nói: “Cho dù không nói, lúc e học đại học là chị cả nổi danh tri âm, không đồng ý để em sắp xếp khó khăn, nỗi buồn của anh, thì chính là tổn thất của anh.”
Gia Lập bật cười.
Tiền Vi San trong lúc vô ý thấy ảnh chụp của Xuân Hỉ trong phòng khách, nhìn nhìn lại Gia Lập, anh đang nhìn ảnh chụp kia hơi hơi xuất thần, một loại cảm giác mất mát xuất hiện, cô nhịn không được hỏi: “Sư huynh, anh.. Có phải thích Cố Xuân Hỉ hay không?”
Gia Lập ánh mắt lóe ra một chút, lại không nói gì.
Edit: gau5555
Beta: meott
Thứ hai Gia Lập đi làm, Tiếu Hàm đứng ở cửa phòng bồi hồi, vừa thấy anh
đến, thần sắc liền lo lắng, muốn nói lại thôi. Gia Lập nhìn vào hai mắt
của hắn, thấy hắn chậm chạp không có biểu hiện, liền đi đến văn phòng.
Tiếu Hàm đột nhiên đến chặn đứng đường của anh, nhưng mà không còn kịp rồi,
Gia Lập đã thấy trong văn phòng, Lý Nghị Duy đang thảnh thơi mà ngồi .
Tiếu Hàm nói: “Nghị Duy muốn tìm cậu nói chuyện.”
Gia Lập trầm mặc, thay đổi áo dài trắng đối mặt với Lý Nghị Duy ngồi xuống, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Trước tiên để cho tôi xem mạch một
chút.”
“Tôi không phải đến xem bệnh. Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Lý Nghị Duy nói.
“Không đến xem bệnh mời ra cửa quẹo trái, nói chuyện sẽ không cần thiết, chúng ta không có gì hay để nói.” Thái độ Gia Lập cương quyết.
“Trình Gia Lập, chuyện tình năm đó …”
Gia Lập chen vào lời hắn: “Năm đó là năm đó, hiện tại chúng ta đã không có
quan hệ gì, mời trở về đi, phía sau còn có bệnh nhân xếp hàng xem bệnh,
không cần lãng phí thời gian của người khác.”
Lý Nghị Duy khẽ cắn môi: “ Tôi sẽ còn tìm cậu.” Nói xong hắn liền đi.
Tiếu Hàm lắc đầu: “Gia Lập, nói chuyện cùng hắn ta một chút cũng sẽ không
chết, cậu làm gì như vậy? Mình cảm thấy Nghị Duy năm đó không phải cố
ý.”
Gia Lập thản nhiên nói: “Không phải cố ý mới đáng sợ, cậu nguyện ý cùng một người trong ngoài không đồng nhất làm bạn bè?”
Tiếu Hàm há mồm, nhưng mà nhìn Gia Lập kia một bộ dạng cự tuyệt như xa ngàn dặm, ngẫm lại cũng đành từ bỏ.
Gia Lập tà nghễ nhìn hắn: “Cậu nói cho hắn mình ở trong này?”
Tiếu Hàm chột dạ cười gượng hai tiếng.
Gia Lập câu môi cười cười, không nói chuyện.
“Đừng a, mình thực không phải cố ý!” Tiếu Hàm nói xong thật muốn đánh vào
miệng mình, vừa rồi người nào đó mới nói “Không phải cố ý mới đáng sợ”,
anh gãi đầu phồng má, ai biết Lý Nghị Duy gọi điện thoại cho anh lại
châm anh kích anh, đầu óc nóng lên liền bại lộ vị trí ẩn nấp của Gia
Lập.
Lúc này Dương Diệu đẩy cửa tiến vào, lôi kéo Tiếu Hàm đi ra
ngoài: “Tiếu Hàm, máy tính của tôi không mở được, anh giúp tôi nhìn xem! Anh chậm chạp cái gì, đi nhanh chút a.”
Tiếu Hàm giả vờ giả vịt: “Cô sao không gọi tôi là bác sĩ Tiếu chứ? Tiếu Hàm Tiếu Hàm, tôi với cô rất quen thuộc sao?”
Dương Diệu mặt đỏ lên, mím mím môi, xoay người bước đi: “Không giúp thì thôi! thực mặc kệ anh, đức hạnh quá nhỉ!”
Tiếu Hàm từng bước chắn phía trước không cho cô đi: “Ai ai, cô mặt đỏ cái gì chứ?”
Dương Diệu đưa tay đẩy anh, anh không di chuyển chút nào, cô nóng nảy, đạp một cước vào chân của anh: “Cút ngay!”
Tiếu Hàm ôm chân gào khóc kêu hai tiếng, liền đi theo.
Trong văn phòng chỉ có một mình Dương diệu, cô thấy có chút cô đơn. Anh giúp
Dương Diệu kiểm tra một chút, tùy tiện đùa nghịch một chút, mở lại máy,
máy tính liền sáng.
Dương Diệu nở nụ cười: “Anh làm như thế nào? Nhanh như vậy đã sửa được, thần kì nha!”
Tiếu Hàm thở dài, “Nên nó