
mở miệng đánh vỡ: “Ách, em muốn nghỉ ngơi, anh trở về đi.”
Xuân Hỉ đưa anh ra cửa, Gia Lập nói: “Trước tiên đừng nghỉ ngơi, anh bây giờ đi mua bóng đèn về thay cho em.”
Xuân Hỉ lắc đầu: “Gia Lập, kỳ thật có rất nhiều chuyện em có thể không thuận theo anh, hơn nữa em cũng không thể ỷ lại anh như vậy cả đời. Đều do
anh chăm sóc, ba mẹ chăm sóc, em mới có thể ở trong xã hội tồi tệ này.
Đừng tốt với em nữa, em nghĩ em hẳn nên thử độc lập một chút, chính mình tự xử lý vấn đề.”
Nói xong cô liền đóng cửa lại, cười cười, bỗng
nhiên cảm thấy chính mình rất lợi hại có thể nói ra những lời này, nhưng mà lại có chút phiền muộn. Vì cổ vũ chính mình càng tiến thêm một bước
hướng tới mục tiêu không có Gia lập ở bên cạnh, cô ăn hết một hộp sôcôla mới ngủ, trước khi ngủ, cô còn nhớ rõ đánh răng, không có Gia Lập nhắc
nhở, cô cũng có thể tự giác chú ý thân thể.
-
Xuân Hỉ phát
hiện Gia Lập ở nhà cha mẹ gần một tuần, lúc này không thấy anh trở về
nhà trọ. Sau đó Xuân Hỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy anh về nhà, hai
người trao đổi giới hạn vài câu chào hỏi. Xuân Hỉ có đôi khi hoảng hốt
nghĩ đến, cô cùng Gia Lập chỉ là náo loạn một chút, chỉ vài ngày nữa bọn họ lại có thể giống như trước đây.
Bất tri bất giác công tác ở
Hoa tường đã được hơn một tháng, Xuân Hỉ thích ứng tốt lắm. Công tác
thuận buồm xuôi gió không nói, Chu Du Minh còn khen cô. Đây là sau khi
rời đi khỏi sự che chở của Gia Lập, lần đầu tiên có cảm giác thành tựu
mãnh liệt như vậy.
Vào tháng mười hai, Xuân Hỉ nhận được nhiêm vụ
đi công tác, theo Chu Du Minh đi đến thành phố A đàm phán hợp tác về dự
án dài hạn. Chu Du Minh chỉ mang theo một mình cô, bởi vì đối phương là
người ngoại quốc, Xuân Hỉ một mặt làm bổn phận thư ký, còn phải kiêm làm phiên dịch, lượng công việc khá lớn. Cô đảm nhiệm việc chuẩn bị, đến
nhà ga trước.
Thời điểm đến thành phố A, Chu Du Minh nói rõ trước
tiên ở thành phố A đi thăm quan du ngoạn vài ngày, cho là cổ vũ Xuân Hỉ, công việc hợp tác sau bốn ngày thì tiến hành. Xuân Hỉ trong lòng sung
sướng, nghĩ rằng lúc này đã gặp được ông chủ tốt.
Xuân Hỉ nghĩ
rằng ý của Chu Du Minh là để cho cô một mình đi dạo, ông ta có hoạt động khác, ai ngờ sáng sớm, Chu Du Minh liền gõ cửa phòng cô, nói muốn mang
cô đi nhìn phong cảnh xung quanh một cái.
Xuân Hỉ thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ), cô bảo Chu Du Minh chờ một chút, chạy nhanh rửa mặt, thay quần áo.
“Chutổng ngài chờ một chút, tôi thay quần áo một chút là tốt rồi.” Cô cầm quần
áo đi toilet đổi, lúc đi ra đã bị Chu Du Minh giữ chặt.
Ông ta cười cười, đưa tay phủ lên bộ ngực của cô, vỗ vỗ chỗ áo của cô, nói: “Có chút bẩn.”
Xuân Hỉ hơi hơi lui lại phía sau từng bước, cười nói “Cám ơn” .
Chu Du Minh lại từng bước nắm eo của cô: “Bộ dáng Tiểu Cố vừa tỉnh ngủ rất đẹp nha, tôi rất thích.”
Xuân Hỉ nhíu nhíu mày, trong lòng bồn chồn, tim đập gia tốc lên.
Tay Chu Du Minh bỗng nhiên chuyển qua mông của Xuân Hỉ, nhẹ nhàng miết nhẹ, miệng để sát hôn vào bên tai của cô. Xuân Hỉ sợ tới mức vội vàng đẩy
ông ta ra, nhất thời cảm thấy ghê tởm muốn nôn. Cô che ngực, cố gắng để
cho thanh âm nghe qua trấn định: “Chutổng ngài đi ra ngoài chờ đi, tôi
lập tức xong.”
Nhưng mà kế hoãn binh không dùng được, Chu Du Minh
tiến lên đem cô để ở trên tường: “Làm tình nhân của tôi, em sẽ được nổi
tiếng sung sướng! Thế nào? Đi theo tôi một tháng? Tôi biết em thoạt nhìn có chút mơ hồ, nhưng lại có chút cá tính nữ nhân, năng lực công tác
cũng không tồi. Suy nghĩ một chút đi?”
Ông ta gắt gao để hạ thân
dán vào người cô, Xuân Hỉ có thể cảm giác được độ ấm cùng chỗ mẫn cảm ái muội của thân thể Chu Du Minh.
Cô dùng sức đẩy ông ta: “Cút ngay!”
“A, Con nhím nhỏ tức giận? Khẩu thị tâm phi( nghĩ một đằng nói một nẻo) có
phải hay không? Chúng ta tới trên giường vận động một lần, cam đoan em
sẽ thích muốn cầu xin làm tình nhân của anh!” Chu Du Minh miệng không
ngừng nói những lời xấu xa, miệng dán tại trên cổ Xuân Hỉ, hai tay hạnh
kiểm xấu ở trên người cô sờ loạn.
Sức lực mạnh mẽ của ông ta làm
cho Xuân Hỉ không thể động đậy, Xuân Hỉ dần dần run run lên, dường như
muốn giãy dụa phát điên, môi muốn phát ra tiếng, nhưng lại làm cho Chu
Du Minh càng thêm hưng phấn, rõ ràng thở dốc lên.
“Cút ngay! Cầm thú!” Xuân Hỉ không ngừng thét chói tai , “Ông buông ra! Không cần… Ô ô… Cứu mạng a…”
Đầu óc của cô trống rỗng, sống chết đánh ông ta, giãy dụa, tay Chu Du Minh
tham lam nháy mắt tiến vào trong vạt áo của cô, cô tuyệt vọng hô một
tiếng: “Gia Lập!”
Một tiếng “Gia Lập” này, làm cho Xuân Hỉ quên khóc, cô không thể vô dụng như vậy, Gia Lập không có ở trong này,
cô phải dựa vào chính mình! Cái khó ló cái khôn, Xuân Hỉ liếm liếm môi,
mềm mại đáng yêu hơn nữa nhẹ giọng nói: “Chutổng.”
Chu Du Minh quả nhiên dừng lại động tác, tà nghễ nhìn cô, ra vẻ thực vừa lòng với chuyển biến của cô.
Xuân Hỉ thừa dịp ông ta buông cảnh giác, nhanh chóng nhấc chân, dùng chân
hết sức đá vào hạ thân của Chu Du Minh một cước. Chu Du Minh thoáng chốc thống khổ ôm hạ thân, ngã xuống đất. Xuân Hỉ túm lấy bì