
Cô không trả lời anh, mệt mỏi ngắt điện thoại. Cô xoa xoa ngực, một cảm giác mãnh liệt sai khiến cô đi tìm anh.
Đã là khoảng 9, 10 giờ tối, Xuân Hỉ không hề nghĩ ngợi liền chạy vội đi ra ngoài. Đi đến cửa khu nhà, chỉ có 5 phút lộ trình mà lâu giống như cô
đi năm năm, mỗi một bước đi, ngực đều thấy khó chịu. Nhưng mà thời điểm
cô đi đến bên ngoài khu nhà, cô vô cùng hối hận vì hành vi của mình lúc
này. Thì ra giả bộ không biết, so với tận mắt nhìn thấy, tốt hơn nhiều!
Xuân Hỉ kinh ngạc thấy dưới đèn đường, Gia Lập đang ôm Thẩm Y Đình ở cùng
một chỗ. Gia Lập khẽ vuốt phía sau lưng của Thẩm Y Đình, giống như đang
thấp giọng nói cái gì, dưới ngọn đèn nhu hoà, biểu tình của Gia Lập thực sự ôn nhu. Xuân Hỉ kinh ngạc, hoảng hốt đứng lên, kinh ngạc vẫn không
nhúc nhích, thẳng đến khi trái tim đau nhức, ngực buồn bực đến không thở được, cô mới lấy lại tinh thần. Xoay người chạy trở về, vừa chạy vừa
gạt nước mắt.
Cô chạy về nhà, nhốt mình tại trong phòng, che miệng vụng trộm khóc. Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy có người gõ cửa.
"Xuân Hỉ, ngủ chưa? Anh mua bánh trẻo rán về, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi." Là Gia Lập.
Cô nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, vô cùng giận dữ. Anh ta lại lừa cô! Trình Gia Lập lại dám lừa cô!
Xuân Hỉ mở cửa ra, quát anh: "Anh cút đi! Trình Gia Lập, anh cút đi cho tôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa! Anh cùng với Y Đình của mình song túc song tê tốt lắm, đừng tới tìm tôi nữa!"
Túc: ở chung một nơi, tê: cùng nhau bay lượn, ý dùng để so sánh với những
đôi nam nữ đang yêu nhau không thể cách xa nhau mà như hình với bóng
Vẻ mặt Gia Lập vốn kinh ngạc lại trở nên âm trầm: "Em đang nói bậy bạ gì đó?"
"Tôi mới không nói bậy! Anh nói vừa rồi anh làm gì? Ở bệnh viện? Anh rõ ràng là đi hẹn hò với Thẩm Y Đình! Tôi đều thấy!"
Gia Lập trầm mặc, vài giây sau hai tròng mắt nghiêm túc nhìn Xuân Hỉ nói: "Không phải như thế."
Im lặng của anh, nghi ngờ của anh, đều làm cho Xuân Hỉ cảm thấy anh ta đang nói dối, cô không tin!
Cô cầm lấy đồ vật linh tinh trên bàn học ném vào Gia Lập, Gia Lập đứng ở
đàng kia vẫn không nhúc nhích, không né tránh chút nào, đợi cho Xuân Hỉ
tìm không thấy vật nào để gây rối, anh mới đi qua.
Nhưng mà Xuân Hỉ lại đá đuổi anh đi ra ngoài.
Tiềng ồn ào va chạm làm cho ba Cố mẹ Cố đến đây, vừa thấy liền biết hai người cãi nhau, nhanh chóng hoà giải: "Xuân Hỉ nhà chúng ta hẹp hòi, tranh
cãi ầm ĩ một hồi là được rồi, con nên mắng nó nhiều vào, vợ chồng son
lúc nào chẳng có cãi nhau, càng ầm ỹ tình cảm càng tốt."
Gia Lập không có nghe vào, anh thoáng nhìn vật ở giữa đống hỗn tạp, có một
quyển nhật kí mở ra, phía trên viết ‘Thư tình cho Gia Lập’, vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, rất chọc người xem. Gia Lập nhặt lên, trong lúc vô ý rơi
ra một tờ giấy, phía trên tràn ngập tên Gia Lập, chi chít, bên cạnh cùng với tên Gia Lập, còn có ba chữ "Em yêu anh", mà phía trên tờ giấy này
ghi đúng là ngày mấy tháng trước.
Đột nhiên tâm anh như loạn ma, thu hồi quyển nhật kí nói với ba Cố mẹ Cố
một câu: "Ngày mai con lại tới gặp Xuân Hỉ" liền đi luôn.
Ban đêm, Xuân Hỉ mất ngủ. Cô ngồi ở bên giường khóc suốt một đêm, đứt
quãng, mỗi khi nghĩ đến Gia Lập, trong lòng cô đều muốn đau. Không thể
đi vào giấc ngủ không chỉ có mình Xuân Hỉ, Gia Lập cả một đêm đều ở lật
xem ‘Một trăm phong thư tình’ kia của Xuân Hỉ, anh vuốt ve dòng chữ xinh đẹp của Xuân Hỉ, ngón tay đều đang run rẩy, anh không hề biết, cô lại
thích anh lâu như vậy, nhìn nha đầu kia như vô tâm vô phế nhưng lại đem
tâm sự che giấu sâu như thế.
Ước chừng rạng sáng khoảng gần 5 giờ, Xuân Hỉ cảm thấy ngực buồn bực khó
chịu, đầu càng đau hơn, phòng đóng chặt kín gió, cô từ giường đứng lên,
đi đến ban công thông khí.
Sắc trời xanh thẫm, có dấu hiệu bình minh.
Cô vừa ra ban công, liền thấy Gia Lập đứng ở đối diện. Cô nhất thời cứng
lại, không phải vì thấy Gia Lập, mà là vì thứ Gia Lập đang cầm trong
tay, đúng là quyển nhật kí bí mật của cô.
Gia Lập nhìn hai mắt cô sưng đỏ, nhăn mày lại. Hai người trầm mặc, lúc Xuân Hỉ đang muốn xoay người trở về, Gia Lập bỗng nhiên nói: "Nhật kí trả
lại cho em, đi ra lấy."
Xuân Hỉ do dự một chút, nghĩ nghĩ rồi vẫn đi.
Ở cửa nhà, Gia Lập đưa quyển nhật kí cho cô, đồng thời dễ dàng nắm lấy
tay cô, lôi kéo cô xuống dưới lầu, sức của anh rất lớn, Xuân Hỉ kinh
ngạc giãy dụa như thế nào đều không được, thẳng đến khi Gia Lập quăng cô tiến vào trong xe.
"Anh làm gì!" Xuân Hỉ rống lên một tiếng, cô còn đang đi dép lê, rạng sáng
mùa xuân còn có chút gió lạnh, cô không khỏi rùng mình một cái, bỗng
nhiên cảm thấy mình rất thê thảm.
Gia Lập trầm giọng nói: "Mang em đi một nơi."
Gia Lập khởi động xe chạy về phía bờ sông, mặt không chút thay đổi, không
nói được một lời. Hai người đều trầm mặc, đều tự trong lòng có chút suy
nghĩ. Xuân Hỉ vụng trộm liếc anh một cái, lại tựa đầu xoay trở về, nhìn
ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt một góc quyển nhật ký. Đây là bí mật
của cô, là bí mật không muốn chia sẻ với bất kì kẻ nào, Gia Lập cũng
không được. C