Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 7.00/10/297 lượt.

đều đã chết rồi, nơi này chỉ còn tôi sống, im lặng một

chút cho tôi! Ha ha ha ha!"

Xuân Hỉ vừa thấy là Điền Nghiên Nghiên, liền bước tới: "Tiểu Nghiên thật là

giỏi, thay nhóm ta đánh chết nữ cảnh sát đáng ghét kia! Trở về ai gia

ban cho..."

Nói còn chưa xong, lại là một tiếng súng vang lên, theo sau đó là Điền

Nghiên Nghiên ôm mặt hét lớn một tiếng, mặt của cô trúng đạn rồi!

Mọi người vội vàng đỡ lấy Điền Nghiên, Thẩm Y Đình trấn an cô, Gia Lập kêu

cô dời tay kiểm tra cho cô một chút. Mà Tiếu Hàm, nhìn mắt Điền Nghiên

Nghiên liền nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt người nổ súng kia, một phen nắm áo của hắn ta, hô: "Con mẹ nó, có biết chơi hay không hả?

Người ta chưa mang mặt bảo hộ mà cũng bắn bị thương sao?"

Tiếu Hàm đem người nọ mạnh mẽ kéo đến thân cây, chỉ nghe người nọ nhẹ kêu

rên lên một tiếng, đúng là thanh âm của cô gái. Trong lòng anh ẩn ẩn bất an, đưa tay lôi mặt nạ bảo hộ của cô, thoáng cái liền ngây ngẩn cả

người.

Dương Diệu hồng hốc mắt, cắn môi thấp giọng nói: "Rất xin lỗi, tôi không thấy rõ."

Tiếu Hàm trong nháy mắt cứng họng, buông lỏng áo của cô ra, ngẩn ngơ không biết làm sao.

Dương Diệu bắt đầu từ lúc thấy anh ta khẩn trương vì Điền Nghiên Nghiên, trái tim đã giống như bị kim chích. Cô nhìn bộ dáng thất thần của Tiếu Hàm,

cố nhịn cho nước mắt không chảy xuống, đột nhiên đẩy anh ta ra chạy trở

về.

Gia Lập giúp Điền Nghiên Nghiên kiểm tra một chút, may mắn chỉ bị trầy da

rất nhỏ. Đoàn người trở về đại bản doanh ‘Đạo tặc’, người phụ trách đội

còn trêu ghẹo: "A, chết cũng không ít, song có lẽ cũng không tệ lắm, còn biết mang tù binh trở về."

Xuân Hỉ không có tâm tình nói đùa, hỏi: "Có hộp cấp cứu không? Chúng ta có người bị thương."

Người phụ trách đội sửng sốt, nhất thời không cười, nghĩ đến tình huống thực

sự nghiêm trọng, nhanh chóng đưa bọn họ đến phòng y tế. Điền Nghiên

Nghiên bụm mặt, hô: "Ngài đừng làm vẻ mặt đau khổ thế nha, không nghiêm

trọng, không chết được!"

Gia Lập đơn giản xử lý miệng vết thương một chút cho Điền Nghiên Nghiên,

mới phát hiện Tiếu Hàm một thân không nói gì đứng ở một bên, khó có được im lặng, im lặng không bình thường.

Xuân Hỉ chạy tới hỏi Tiếu Hàm: "Đả thương Điền Nghiên Nghiên là ai a? Sao lại cũng không đến nói lời xin lỗi!"

Tiếu Hàm nói: "Dương Diệu."

"A?" Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, Dương Diệu đả thương Điền Nghiên Nghiên sau đó

đã không thấy tăm hơi, Tiếu Hàm thì bộ dáng như mất hồn mất vía, rốt

cuộc làm sao vậy?

Gia Lập nhìn hắn ta một cái, âm thầm lắc đầu. Mỗi một lần Tiếu Hàm tự chủ

trương thiết lập kế hoạch sẽ nhận lấy thất bại, cũng may kết cục cũng

không tính là quá tồi tệ, cho nên, Gia Lập tuyệt đối không thèm lo lắng

cho hắn ta.

Anh kéo Xuân Hỉ đến bên người, cầm tay cô, xoa nhẹ thuốc lên miệng vết thương của cô, "Còn có đau hay không?"

"Đau!" Xuân Hỉ chu miệng, cố gắng làm ra vẻ mặt điềm đạm, đáng yêu: "Em đau sắp chết".

Điền Nghiên Nghiên xuy một tiếng: "Ai ai, thật không biết xấu hổ! Hai người đúng là rất buồn nôn!"

"Mặt bị thương còn nói nhiều như vậy!" Xuân Hỉ ôm cánh tay Gia Lập, vẻ mặt ngọt ngào, không cho là đúng.

Thẩm Y Đình nhìn bọn họ thản nhiên mà cười.

Bọn họ trở lại khu nghỉ ngơi, thay đổi quần áo, chờ đợi chiến sự chấm dứt.

Trong chốc lát, Dương Diệu liền từ thông đạo của ‘Cảnh sát’ đi ra. Cô đi đến trước mặt Điền Nghiên Nghiên, thật hối lỗi, nhẹ cười: "Rất xin lỗi

nha, tôi hại cô bị thương."

Điền Nghiên Nghiên lắc đầu: "Không có việc gì, không có việc gì, da tôi rất dày, không sợ!"

Tiếu Hàm vừa nhìn thấy Dương Diệu liền giật mình, anh bước qua, suy nghĩ

muốn gọi cô lại, nhưng mà Dương Diệu làm như không nhìn thấy anh, để lại một câu với Điền Nghiên Nghiên "Tôi đi thay quần áo", dường như có liếc thoáng qua Tiếu Hàm.

Thẩm Y Đình che miệng cười cười, nhìn mặt Tiếu Hàm, thấp giọng tiến đến bên tai Gia Lập nói: "Bạn của anh cũng thật ngốc!"

Gia Lập tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu.

Xuân Hỉ bỗng nhiên lại gần đây hỏi: "Hai người đang nói cái gì?"

Thẩm Y Đình nhún vai: "Không có gì."

Xuân Hỉ nhìn nhìn Gia Lập lại nhìn nhìn Thẩm Y Đình, tươi cười phai nhạt ba phần, cô cong cong môi, nhưng vẫn còn trầm mặc.

…..

Dã ngoại CS, đội ‘Cảnh sát’ đã giành thắng lợi dựa theo số lượng người bị

chết, vừa vặn đến thời gian cơm trưa, đoàn người ở phía sau núi ăn đồ

nướng. Hội sở CS cung cấp toàn bộ công cụ cùng với đồ ăn, nhóm nam theo

hội sở vận chuyển đến đủ loại kiểu dáng mỹ thực cùng ẩm phẩm, nhóm nữ

bắt đầu bố trí khu nấu nướng.

Gia Lập cùng Tiếu Hàm ngồi ở trong góc nhóm lửa, Tiếu Hàm vẫn bị vây trong

trạng thái rơi tự do, còn thường xuyên quay đầu tìm kiếm Dương Diệu, Gia Lập theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, nhìn đến Xuân Hỉ giơ cái xiên

xiên bắp vào, đang đuổi theo Điền Nghiên Nghiên chạy, vừa chạy còn vừa

đem Thẩm Y Đình làm lá chắn, xô xô đẩy đẩy cô ta.

Đối với loại xiếc trẻ con này, Gia Lập không khỏi mím môi cười cười, quay

đầu tiếp tục nhóm lửa, nói: “Cậu muốn theo đuổi con gái tốt nhất phải

tìm một chỗ có hai người, thổ lộ cũng sẽ không xấu hổ. Lúc này nhiều

người như vậy, còn dư


XtGem Forum catalog