
ều điều kỳ diệu.
Cao thủ đi vào, dăm ba phút đã giải quyết xong tất cả, cũng tỷ như nói tới Lão Thẩm.
Củi mục đi vào, năm ba giờ là có thể đem phòng bếp làm cho rối loạn, nói thí dụ như. . . . . . Thôi, cũng không nên nói ví dụ đi, thật mất mặt!
Tô Tô nhìn một bàn hỗn độn, còn có một nồi không khác gì nước suối chả có chút nào giống như tuyết lê Tứ Xuyên cả, chỉ thấy tuyết lê chìm ở dưới đáy nồi, giốn như bị dĩnh chặt vào đấy rồi, đường phèn còn chưa có tan ra, mấy cục lớn vẫn đang ùng ục sủi bọt dưới đáy nồi!
Quản gia sờ sờ cái trán, bưng thuốc bắc định đi ra cửa, còn chưa đi ra khỏi phòng bếp, đã nghe thấy sau lưng xuất hiện một giọng nói dẻo như gạo nếp: "Quản gia. . . . . . trước khi đi, tới đây nếm thử mùi vị món này hộ tôi chút đi, xem có ngon không."
Vừa nghe đến thanh âm này, cả người bà Quản gia run rẩy run rẩy, gãi gãi đầu đầy mồ hôi, khó khăn quay đầu lại: "Phu nhân, khụ khụ, sáng sớm hôm nay tôi ăn hơi no bụng, cô cứ đem món này lên cho ông chủ thôi. . . . . ." Bà dừng một chút, dùng dầu heo che kín tim của mình, nghiêm mặt nói, "Ông chủ nhất định sẽ vô cùng thích!"
Bà vẫn không thể chạy đi, Tô Tô đã bưng nồi tuyết lê Tứ Xuyên tới, đặt ở bên miệng Quản gia, khuyên nhủ: "Bác àh, bác đã vì cái nhà này mà hao tổn nhiều tâm tư. . . . . ." Tay phải của cô giữ lấy cánh tay quản gia, thở dài, "Ai, bác xem cả người cũng gầy thành da bọc xương rồi, mau ăn món ăn bồi bổ này để lót dạ đi. . . . . ."
Quản gia mồ hôi trên đầu càng nhiều, trong lòng bà rơi lệ: phu nhân, cô xác định đây là thuốc bổ? Sẽ không xảy ra vấn đề gì đấy chứ? Không, nhất định sẽ xảy ra vấn đề . . . . . . Tha cho tôi đi, tôi đây sống được cho tới bây giờ quả thật là không phải dễ dàng gì, tôi còn muốn được sống lâu thêm chút nữa, không muốn mất sớm khi vẫn khỏe mạnh như thế này ở cái tuổi trung niên. . . . . .
Quản gia cười nhạt, lui về phía sau, vừa định rút lui khỏi nòng súng của phu nhân lại đụng ngay vào người ông chủ! Quản gia quay đầu lại nhìn thấy Lão Thẩm, giống như vị cứu tinh đến, vội nói: "Ông chủ, phu nhân hôm nay tự mình làm đồ ăn bỏ dưỡng, muốn mời ông ăn !"
Tô Tô tại chỗ cười co rút: đùa giỡn Quản gia thật quá vui vẻ, về phần tuyết lê Tứ Xuyên này thì, nhất định là không thể ăn . Tuyệt đối là sản phẩm thất bại. Vì vậy cô nhanh chóng xoay người, xông về phòng bếp, trước khi Lão Thẩm kịp ăn thử liền đổ ngay vào thùng rác.
Lão Thẩm bế cô lên từ phía sau, tiếng cười thay nhau nổi lên: "Ha ha, em dậy sớm như thế chính là vì muốn thể hiện tài nấu nướng ư, sớm một chút kêu anh dậy , có phải là anh sẽ dạy cho em không."
Tô Tô bất đắc dĩ quay đầu lại liếc hắn một cái: "Để cho anh dạy? Anh nhất định sẽ nói với em, cái này anh sẽ làm, em cứ hu trách ăn là được rồi. Em càng thêm không có mặt mũi thấy phụ lão Giang Đông . . . . . ."
Nghe tiếng cười của Lão Thẩm, Tô Tô đẩy hắn một cái: "Lão Thẩm, anh thật không cần đi làm sao? Em rất lo lắng công ty của anh sẽ bị đóng cửa, chúng tan gay cả gió tây bắc lúc ấy cũng không có mà uống, lúc đó Quản gia cùng người làm sẽ không ngừng trách móc anh?"
Quản gia nở nụ cười, ngay tại lúc đó, rắc rắc rắc rắc thanh âm từ nơi khác truyền tới, tựa hồ là cùng một cái thời gian, trong phòng khách làu một xuất hiện từng người từng người trên đầu đều là ổ gà, mặt tràn đầy tia máu như viết chữ "Quỷ" . Bọn họ vặn eo bẻ cổ nhìn nữ chủ nhân một cái, gật đầu chào hỏi: "Bà chủ tốt. . . . . ."
Nhìn tình hình này, Tô Tô bị giật mình, cô lập tức nhảy ra từ trong ngực Lão Thẩm, nụ cười có chút cứng ngắc: "Các ngươi. . . . . . Khụ khụ, Chào buổi sáng! Ăn điểm tâm rồi chứ, trong phòng bếp tôi có. . . . . ." Cô theo bản năng muốn nói phòng bếp có trứng trần nước sôi, nhưng lại nhớ ra trứng trần nước sôi thật sự hay cho lắm, vì vậy nói được một nửa lại đổi thành: "Tầng dưới nhà tôi có cửa hàng bánh bao, một túi lướn cũng không tới một đồng tiền, vừa kinh tế lại giàu tình nhân ái!"
Thì ra là tối hôm qua sau khi hoạt động, Lão Thẩm hơn nửa đêm triệu tập toàn bộ nhân viên tới đây, làm việc liên tục bốn năm giờ, ông chủ của họ tinh lực tràn đầy, nhưng khổ nỗi nhân viên. . . . thật may là ông chủ nói cuối năm nay có thưởng lớn, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ từ chức không đi làm nữa. Buổi sáng hơn năm giờ sau, bọn họ không thể làm gì khác hơn là ở nhờ lại nhà Thẩm gia một đêm, cho nên mới có bộ dạng như quỷ này.
Chỉ là trong này có một người dậy trễ nhất, hắn vô cùng kích động lao ra, trong tay giơ lên một trang giấy, trong miệng kêu: "Ông chủ ông chủ, tài liệu ông muốn tôi đã tra ra được, người kia gọi là Hà Nham, diễn viên lồng tiếng, hoàn toàn là một người tri thức. . . . . ."
Người kia càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn quên mất đây là đang ở biệt thự Thẩm gia, mà không phải là đang ở phòng làm việc! Hắn không thấy mọi người lần lượt nháy mắt cho hắn, càng không thấy bà chủ đang từng bước từng bước đến gần. . . . . .
Hà Nham tắm xong, tựa vào cửa sổ uống một ly cà phê. Anh nghĩ, nhất định là mình gặp phải cường địch rồi, bởi vì trong một đêm, kênh, xã đoàn, những tổ chức anh tham dự đều xuất hiện nhiề