
ủa các thiếu nữ nữa à.
Chuyện này lớn rồi đây!
Từ đó về sau Tô Tô liền nghiêm nghị cấm tiệt Thiên Thiên đóng giả làm anh trai của Quân ca, bắt đầu cho con bé mặc váy bồng, để tóc dài. . . . Mỗi lần cô chải đầu cho Thiên Thiên, Quân ca ôm ngực đứng tựa vào cửa, ra vẻ ông cụ non nói: "Mạ mạ, bên này cao, thấp một chút thấp một chút. . . . . .Ại, mạ mạ thực ngốc, để con!" Vừa nói nó vừa vô cùng bình tĩnh kéo một cái ghế đứng lên sau đó dùng đôi tay nho nhỏ tóm lấy tóc, trái mân mê một chút phải mân mê một chút.
Tô Tô bị nó gạt sang một bên, nhìn cái đuôi gà của Thiên Thiên mà đành chịu. Vậy mà Thiên Thiên lúc soi gương lại vui vẻ đến mức nhảy lên: "Ẹm trại thật giỏi! Đẹp lắm!"
Tô Tô vô lực nhìn trời: Trời ạ, tại sao tôi lại sinh ra được hai bông ‘kỳ hoa” (hoa đặc biệt khác thường) thế này! Cô xoay người nhào vào trong lòng Lão Thẩm, oán giận: "Lão Thẩm thối, cái gien anh cống hiến là cái quái gì thế."
Lão Trầm mỉm cười: "Anh lại cảm thấy thế rất tốt, người bình thường không cống hiến được đâu."
Quân ca cùng Thiên Thiên cùng lúc quay đầu lại, hai đôi mắt giống nhau đảo một vòng, cuối cùng đồng loạt hếch mũi lên trời hừ một tiếng: "bạ bạ mạ mạ lại thế rồi."
**
Thói quen kéo theo em trai của bạn nhỏ Thiên Thiên không gì phá nổi, cho dù ai ngăn cản đều vô dụng. Nhưng mà có một ngày thói quen đó lại bị phá vỡ, đó rốt cuộc là tại sao? Tô Tô quyết định tìm hiểu nguyên nhân một chút, vì vậy có một hôm cô âm thầm theo dõi Thiên Thiên ra khỏi nhà, lại nhìn thấy con bé cầm tờ 10 tệ, bồi hồi đứng trước một cửa hàng tạp hóa gần công viên kế bên, dường như đang đợi ai đó, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao, còn lầu bầu lẩm bẩm , dường như đang mắng người khác. Nhưng mà rất nhanh sau đó xuất hiện một cậu bé đeo khăn quàng đỏ, nhìn nó mặc theo phong cách học sinh của Anh, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng tác phong nhanh nhẹn, thằng bé so với Thiên Thiên lớn hơn khoảng bốn năm tuổi, nhưng hoàn toàn có dáng vẻ của người lớn, mỗi động tác toát lên sự lạnh lùng hà khắc, mũi hướng lên trời chắc cũng sắp bay lên được rồi.
Sau khi Thiên Thiên nhìn thấy nó thì vội chạy vào trong cửa hàng tạp hóa, rất nhanh, cô ôm một bịch thạch hoa quả màu vàng đào ra. Đúng lúc cậu thiếu niên đến trước cửa tiệp tạp hóa thì ngăn lại, hét lớn một tiếng: "Đứng lại!" Nói xong thì nhét bịch thạch vào tay cậu ta, sau đó lúc lắc hai cái đuôi sam, nói: "Đứa bé đáng thương, ăn đi."
Cằm của Tô Tô sắp rơi luôn xuống đất rồi: Thiên Thiên nhà cô thự sự chỉ mới năm tuổi rưỡi?
Thiếu niên kia thì sao, vẻ mặt ghét bỏ mà nhét bịch thạch lại vào tay cô bé: "Con nhóc kia, bảo ai đáng thương đấy! Cẩn thận tôi đánh cho."
Thiên Thiên đâu có dễ bị bắt nạt như thế chứ, con bé hất chân ra phía trước. Cả người cậu bé đó cũng không khống chế được mà ngã nhào sang bên cạnh, sau đó lúc ngã xuống, thằng bé nhanh tay nhanh mắt tóm được tay của Thiên Thiên, sau đó ——
Dĩ nhiên trước khi cả hai đứa cùng ngã xuống, có một bóng đen nhanh chóng phi đến làm đệm dưới lưng của hai bọn họ.
Tô Tô sợ hết hồn hết vía: Trời ạ, nếu như cô không nhìn lầm, đó là một con chó ngao Tây Tạng? Vẫn còn chưa lớn à? Trời ạ, rốt cuộc là nhà ai nuôi chó ngao Tây Tạng thế, tại sao lại tùy tiện thả ra thế này. Ngay lúc cô đang định lao ra, cô lại phát hiện rằng cảnh tượng đó bất thường, bởi vì con chó ngao Tây Tạng kia bị một thiếu niên cùng một cô bé đè lên, ư ử rên lên.
Nó, nó. . . . . Đang bảo vệ đứa trẻ hay sao?
Chỉ thấy cậu thiếu niên kia đẩy Thiên Thiên ra, cũng không để ý bụi bậm, trên người mình xoay người vuốt đầu con chó ngao Tây Tạng: "Tiểu Hắc, mày làm sao thế?"
Thiên Thiên vỗ bộ ngực nhỏ, cũng cực kỳ tò mò mà ngồi xổm xuống: "Này, đứa bé đáng thương, con chó nhà cậu cũng thật đáng yêu."
Thiếu niên nói: "Đi ra chỗ khác chơi đi, đừng có mà chú ý đến tiểu Hắc. Mấy hôm trước lấy thạch hoa của cậu đúng là rất ngại, nhưng sau đó không phải tôi đã bồi thường rồi à, cậu còn tới làm gì nữa?"
Thiên Thiên lắc đầu: "Hừ, anh ném tôi ở đây, cũng mọc lên một cái bọc nhỏ rồi đây này, bản cô nương nhất định không thể bỏ qua cho anh được!" Cô bé chỉ vào vị trí cái bánh bao nhỏ của mình, còn đang tóm lấy tay của cậu thiếu niên, muốn cho cậu ta sờ xem có phải dã mọc lên một cái bọc nhỏ hay không.
Tô Tô quả thật không đành lòng nhìn thẳng: Nhóc con, cái đó không phải là bọc nhỏ, đó là ngực của con gái đấy, con. . . . . . Nhưng mà Tô Tô không bước lên quấy rầy hai đứa bé này và còn cả con chó ngao Tây Tạng ngoan ngoãn kia nữa, cô khá là muốn biết cậu thiếu niên kia là con cái nhà ai, lớn lên thật không tồi, cùng Thiên Thiên nhà chúng ta lại trái ngược đúng là một đôi trời đất tạo nên nha.
Xì, Tô Tô bảo đảm mình không nghĩ xa đến vậy đâu, chỉ là đặt trước một ứng cử viên cho vị trí con rể thôi. Hây da, không nghĩ đến thì sẽ không cảm thấy, nghĩ như thế, Tô Tô càng cảm thấy cậu thiếu niên này lớn lên rất đẹp trai à, cái ngón út kia thật thon dài thế kia, tầm vóc này . . . . . Vừa nhìn thì biết chính là mầm trai đẹp á, ngay cả cái khăn quàng cổ đang đeo cũng cảm thấy thật xinh đẹp phóng khoáng à nha, đeo trên