
cứ để mặc Lạc Trần tự mày mò. Cũng có thể anh cho rằng anh như thế cũng
đã là cố gắng lắm rồi, đã đủ nhẫn nhịn rồi. Nhưng thực ra anh không biết thứ
Lạc Trần thật sự cần là gì, dù sao như hiện nay cũng không phải là thứ mà cô
muốn. Lạc Trần cũng muốn cho đi, cũng muốn được người khác cần tới chứ không
đơn giản chỉ luôn là người nhận.
Lạc Trần ngồi xuống ghế sofa. Cô cảm thấy thái độ của
mình cũng có chút vấn đề, cô thật sự muốn nhiều như thế hay là vì trong lòng có
sự oán giận. Cũng có thể vì cô quá quan tâm tới anh. Lạc Trần không muốn ép
anh, cũng không muốn anh vì cô mà thay đổi điều gì, chỉ mong tình cảm giữa cả
hai không quá khiên cưỡng.
“Lâm Tự, em qua lại với Sở Kinh Dương, tại sao anh lại
không vui?”
“Thế em nghĩ là anh nên vui sao? Người phụ nữ của anh
ở một mình trong phòng cùng với người đàn ông có ý đồ rõ ràng với cô ấy, em cho
rằng anh phải nghĩ thế nào?” Lâm Tự vẫn giữ thái độ nghiêm túc, ngữ khí không
phải chất vấn mà tràn đầy châm biếm.
“Lâm Tự, anh nên tin tưởng em.”
“Em lúc nào cũng muốn bỏ đi, sao có thể khiến anh tin
tưởng?”
“Không phải đã nói là không nhắc đến việc ra đi nữa
mà, anh đừng có ghi nhớ mãi thế.”
Câu nói này khiến Lâm Tự thấy ngượng ngùng, nghe cứ
như câu mẹ thường dỗ dành con: “Đừng sợ, mẹ sẽ không đi đâu” vậy.
“Em cho rằng anh sợ em bỏ đi sao? Anh chỉ không muốn
em tùy tiện phá hỏng mọi quy tắc của nhà họ Lâm mà thôi. Em coi nhà họ Lâm anh
là cái gì, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”
Mặc dù trong lòng Lạc Trần hiểu rất rõ nhưng bị Lâm Tự
nói toạc ra như thế, vẫn cảm thấy nhục nhã. Cô vội vàng muốn bỏ đi như thế, có
lẽ là vì không muốn để anh bỏ đi trước mà thôi. Dù thế nào, người buông tay
trước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô coi Lâm Tự là người thân thiết nhất với mình ngoài
Lạc Sa ra, vì vậy sự tổn thương mà anh đem lại sẽ vô cùng đau đớn, sẽ cứa rất
sâu vào trái tim cô. Cho dù trong lòng Lạc Trần rất khó chịu, nhưng muốn cô thể
hiện bộ dạng ai oán thì không phải là phong cách của Lạc Trần. Càng khó chịu,
cô càng phải mạnh mẽ, càng tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Lâm Tự nhìn Lạc Trần đang bình tĩnh ngồi đó, như hoàn
toàn không nghe thấy anh nói gì, tự theo đuổi suy nghĩ riêng của mình vậy.
Không phải là Lạc Trần không muốn nói, cô chỉ sợ nếu
cô nói ra thì sự việc sẽ không thể cứu vãn được. Tâm tư hỗn độn của Lạc Trần
đang suy nghĩ về Lâm Tự dần chuyển sang Lạc Sa, buổi sáng còn nói chắc chắn với
Lạc Sa rằng sẽ chuyển về ở chung, giờ lại xảy ra chuyện với Lâm Tự thế này.
Định thần lại, Lạc Trần vẫn mở miệng nói: “Lâm Tự,
giữa em và Sở Kinh Dương sẽ không có chuyện gì đâu, hoàn toàn không phải là do
thân phận đã kết hôn trói buộc em, đơn giản chỉ là vì em không yêu anh ta, chưa
bao giờ có suy nghĩ sẽ ở cùng anh ta. Cuộc hôn nhân của chúng ta, đối với gia
đình anh, đối với bản thân anh có lẽ là chính thức, có tính ràng buộc. Nhưng
với em mà nói, thứ duy nhất em phải tuân theo chỉ là trái tim em mà thôi”.
Lâm Tự cau mày: “Làm người thì ít nhất cũng nên biết
gánh vác trách nhiệm”.
“Có trách nhiệm với mình rồi mới có thể có trách nhiệm
với người khác được.”
“Em hứa với người ta nhưng lại không làm được, đấy là
có trách nhiệm với bản thân, có trách nhiệm với người khác hay sao?”
Suy nghĩ của Lâm Tự cũng có phần gia trưởng, anh cảm
thấy không cần thiết phải bàn tới vấn đề trách nhiệm với phụ nữ. Phụ nữ chỉ cần
an phận ở nhà là được rồi, thế giới bên ngoài chính là bầu trời của những người
đàn ông, đánh nhau cũng là việc của đàn ông, chịu trách nhiệm cũng là việc mà
đàn ông mới phải suy nghĩ. Nhưng Lạc Trần hình như có tư tưởng của riêng mình,
cô căn bản là không hiểu được quan điểm của anh.
“Vâng, đã hứa thì nhất định phải cố gắng làm bằng
được. Nhưng nếu đã rất cố gắng rồi mà vẫn chưa làm tốt thì cần gì phải cố gắng
thêm nữa? Miễn cưỡng bản thân mình như thế, người xung quanh cũng không cảm
thấy vui vẻ gì. Thực ra, nếu không phải là vì gia đình, anh cũng sẽ chẳng để
tâm đến việc em có ra đi hay không. Anh chỉ muốn tuân thủ nguyên tắc mà thôi.
Nhưng em lại cho rằng cuộc sống thì nên thuận theo mong muốn của trái tim.” Đột
nhiên Lạc Trần nhoẻn cười, nụ cười rất điềm tĩnh, “Em biết suy nghĩ của em
không thực tế, tùy tiện làm theo ý mình là việc thật sự không nên. Có thể vì
anh đã tạo cho em một môi trường quá yên bình mới khiến em càng muốn nhiều
hơn”.
Lâm Tự vốn đã định nói lại, nhưng thấy Lạc Trần cười
thản nhiên như thế, dáng điệu thoải mái như thế, anh cảm thấy dù mình có nói gì
thì cũng không thể giải quyết được vấn đề, bởi vì Lạc Trần đúng là đã không
hạnh phúc. Thực ra, ép buộc người khác làm những việc người ta không muốn sẽ
khiến chính mình cảm thấy rất khó chịu, điều này anh rất hiểu.
“Quan điểm và cách nhìn nhận sự việc của chúng ta
không giống nhau.” Lâm Tự nói.
“Vâng, chúng ta không giống nhau. Trách nhiệm của em
chỉ là lo cho Lạc Sa và chính bản thân mình, còn trách nhiệm của anh lại quá
nhiều, gia tộc của anh, sự nghiệp của anh, những thứ đó đều cần anh gánh vác,
trái tim anh đều đã bị n