
ôm qua cô còn nói cha mẹ có thể yên tâm về
chị em cô nhưng không chừng, người khiến Lạc Sa buồn nhất lại chính là cô. Cậu
trưởng thành khỏe mạnh, xuất sắc về mọi mặt nhưng chưa chắc cậu đã hạnh phúc.
Đặc biệt là nửa năm lại đây, cô ở hẳn trường, những lúc Lạc Sa muốn gặp cô mà
không được, chắc chắn cậu đã rất buồn. Lúc này Lạc Trần tự trách mình, cô chỉ
nghĩ đến bản thân, muốn thoát khỏi Lâm Tự, thoát khỏi thứ tình cảm khiến cô đau
khổ mà không nghĩ đến đứa em trai đang mong chờ sự quan tâm chăm sóc của cô
từng giây từng phút.
Trong
lúc cô còn đang thất thần thì Lạc Sa đi ra. Lạc Trần bước tới, nắm chặt tay em.
Lạc Sa định giằng ra, cậu cho rằng mình đã là một chàng trai trưởng thành, bị
chị nắm tay dắt đi có hơi xấu hổ. Lạc Trần vẫn nắm chặt tay Lạc Sa, kéo em ra
ngoài.
Trong
thang máy, Lạc Trần hỏi cậu: “Lạc Sa, hai chị em mình, chỉ hai chị em mình
thôi, chuyển về căn nhà của cha mẹ trước kia, em có chịu không? Nhưng sẽ không
còn cuộc sống thoải mái tiện nghi như ở đây, cũng không có bác Vương chăm sóc
em nữa, nếu tự bản thân em không cố gắng, có thể sẽ không vào được trường trung
học tốt đâu. Về việc học vẽ, chị sẽ cố gắng mời thầy giáo giỏi nhất về dạy cho
em. Em có đồng ý không?”.
Lạc Sa
đầu tiên là cúi đầu không nói, sau đó mới cất giọng buồn buồn: “Thật vậy
không?”. Lạc Trần quay đầu sang nhìn, thấy mặt Lạc Sa ướt đẫm nước mắt. Cậu em
trai đã cao hơn cả chị, lại khóc như khi còn nhỏ như thế. Đột nhiên Lạc Sa ôm
chặt lấy Lạc Trần, chủi hết cả nước mắt nước mũi vào vai chị: “Em đồng ý, chị,
em đồng ý. Bao giờ chúng ta chuyển đi? Em… em chỉ thấy có chút không nỡ rời xa
bác Vương, nếu bác ấy có thể ở cùng chị em mình thì tốt quá”.
Lạc
Trần đột nhiên thấy sống mũi cay cay. Xem ra cô đã lơ là em mình quá lâu rồi,
trốn trong thế giới của mình quá lâu rồi. Giờ đã đến lúc phải gánh lấy trách
nhiệm, phải tự tay chăm sóc cho Lạc Sa.
Lạc
Trần ôm chặt em trai: “Đừng khóc nữa, chị sẽ nhanh chóng giải quyết. Nhà cũng
còn phải dọn dẹp nữa mà, cứ từ từ thôi”. Lạc Trần cùng Lạc Sa ra khỏi thang
máy, sau khi lên xe, hai chị em cũng không nói thêm gì nữa. Lạc Sa vẫn nắm chặt
tay Lạc Trần.
Lúc
xuống xe, Lạc Trần dặn dò em: “Em phải chăm chỉ học hành, chuyện khác đợi đến
cuối tuần rồi nói. Việc chị hứa với em, chị nhất định sẽ làm được”. Lạc Sa gật
đầu, dùng tay áo lau qua mặt rồi đi, sải chân rất tự tin, đầu ngẩng cao.
Lái xe
hỏi cô muốn đi đâu. Lạc Trần nhìn đồng hồ, chắc giờ này Lâm Tự vẫn đang ở nhà,
liền nói muốn quay lại căn hộ.
Việc
thoát khỏi Lâm Tự không phải việc cô mới chỉ nghĩ đến ngày một ngày hai, hạ
quyết tâm thực hiện rồi, Lạc Trần cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thì ra đây
chính là điều mà cô thực sự muốn.
Lâm Tự
đúng là đang ở nhà, nhưng anh không tuân theo quy luật làm việc nghỉ ngơi trăm
năm không đổi của mình mà đang ngồi tần ngần bên giường Lạc Trần. Đầu óc anh
lúc này rất hỗn loạn, không thể làm việc và xử lý thông tin như lúc bình thường
được. chỉ ngẩn người ngồi đó. Khi Lạc Trần bước vào thấy anh đang ngồi trên
giường của mình, tư thế giống hệt tối hôm qua, chỉ khác là lần này anh mặc quần
áo ngủ, râu của Lâm Tự cũng mọc dài ra, đầu tóc rối bù, trông có vẻ nhếch nhác.
Thấy
Lạc Trần đi vào, Lâm Tự chỉ liếc mắt nhìn cô một cái liền đứng dậy định đi tắm
rồi đến công ty. Dường như anh ngồi ở đây lâu như vậy cũng chỉ để xác định một
điều: cô sẽ quay trở về, sẽ quay về căn phòng này, quay về nơi có anh.
“Lâm
Tự, em có chuyện muốn nói với anh”.
Lâm Tự
nhìn đồng hồ, sáng nay có cuộc họp Hội đồng quản trị, “Buổi sáng anh phải họp”.
“Không
làm mất nhiều thời gian của anh đâu”.
Lâm Tự
hất cằm về phương hướng, ý bảo Lạc Trần ngồi xuống. Đây là hành động hiếm hoi
của anh được Lạc Trần đánh giá là đáng yêu.
“Chúng
ta ra phòng bếp đi, anh có thể ăn sáng luôn”.
“Cũng
được”.
Thực
ra, Lạc Trần cảm thấy ngồi mặt đối mặt như thế, tạo một khoảng cách chính thức
với Lâm Tự, cô mới có thể tỉnh táo mà nói ra ý kiến của mình được.
Đợi khi
Lâm Tự bắc đầu ăn sáng, Lạc Trần uống một ngụm nước rồi mới nói ra ý định của
mình: “Lâm Tự, em muốn chuyển ra ngoài”.
“Sao
thế?”. Lâm Tự rất rõ cô nói muốn chuyển ra ngoài là ý gì.
“Em
muốn sống cùng với Lạc Sa, chuyển về căn nhà cũ của cha mẹ”.
“Vớ
vẩn”.
“Lâm
Tự, em biết mình đưa ra yêu cầu thế này là rất bất ngờ, rất gấp gáp. Nhưng Lạc
Sa cần em, mà em cũng muốn được ở bên, cùng em ấy trưởng thành”. Lạc Trần biết,
tuyệt đối không được nhắc tới vấn đề giữa cô và Lâm Tự, nếu không đề nghị này
vĩnh viễn sẽ không được thông qua. Chuyện tình cảm vốn không thể nói rõ ràng
được. Nếu vì chuyện tình cảm mà muốn chuyển ra ngoài, Lâm Tự chắc chắn sẽ cho
rằng cô đang giở trò giận dỗi ngớ ngẩn.
Lâm Tự
ăn xong bữa sáng, rút một tờ giấy ăn lau miệng, “Chuyện này đừng bao giờ nhắc
lại nữa. Vấn đề của Lạc Sa, anh nhớ đã giải quyết trước khi hai chị em chuyển
đến đây rồi, khi đó chính em cũng đã rất hài lòng”.
“Đúng,
em biết đây là vấn đề của em. Nhưng em vẫn quyết định chuyển ra ngoài”.
Lâm Tự
vốn đã đứn