
gió xuân, ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóng: “Sư huynh, xem huynh nói kìa, thật là.” Quay lưng lại nghiến răng kèn kẹt, cái tên vô
lại này, dám cả gan nói nàng như vậy! Cho dù có là nữ tử mặt dày mày
dạn, thoải mái hào sảng hơn đi chăng nữa, bị người khác nói mình thành
“tráng kiện đến cả một con hổ cũng đánh chết được”, hẳn là cũng chả vui
vẻ gì chứ? Phân biệt đối xử cũng không cần rõ rệt tới vậy!
Nàng
bĩu môi dám giận mà không dám nói, chỉ đành xoay mặt ngắm lấy ngắm để
bức vách tường cạnh bên lối đi. Vừa lúc Đào cô nương nói đến quá trình
nàng ấy bị bắt tới đây, là một nam tử phong thái tao nhã nhưng mang
gương mặt cực kì xấu xí mang nàng ấy bỏ vào đây. Nhan Đàm thầm nghĩ, ước chừng chính là cái tên Thần Tiêu Cung Chủ kia rồi. Đang mải nghĩ ngợi
không chú tâm nhìn lối đi thì đột nhiên dưới chân có thứ gì đó ngáng
đường, nàng bị vấp phải ngã ra cái ‘bịch’. Càng chết tiệt hơn chính là
Đường Châu vẫn bước tiếp một bước về trước, khiến cho khoảng cách giữa
họ vượt ra ngoài năm bước chân, hại nàng bị một cỗ lực đạo vô hình lôi
xềnh xệch trên đất về trước cũng đúng một bước.
Đường Châu nghe
thấy động tĩnh liền sải bước lớn bước sang, đôi mày dài khẽ chau lại:
“Ngươi làm cái gì đó? Đang yên đang lành đi đường cũng té được nữa?”
Nhan Đàm đưa tay mò mẫm trên mặt đất hết một lúc, hình như mò được thứ gì
tròn tròn, liền cầm lên bảo: “Ta chính là vấp phải cái này mới té ngã
nè.”
Đào cô nương vừa nhìn thấy thứ trong tay nàng thì lập tức
thét lên một tiếng kinh hãi, loạng choạng lùi về phía sau. Mà Nhan Đàm
bấy giờ cũng đã nhìn rõ, thứ mình đang giơ cao trong tay kia, là một cái đầu lâu người.
Đào cô nương trong lúc sợ hãi giật lùi về sau
cũng bị vấp ngã, tay nàng chạm phải một cọng xương sườn dài dài, gương
mặt tức khắc trắng bệch cả ra, sợ đến nỗi đến thét cũng không thành
tiếng. Đường Châu chạy sang đỡ nàng ấy dậy, Nhan Đàm tức thì lại bị lôi
thêm mấy bước, đơn giản là chẳng khác gì thụ hình ngũ mã phanh thây,
nàng phẫn nộ quát lớn: “Đường Châu, ngươi cái tên vô lại này! Còn không
mau dừng ngay cho ta!”
Chú thích:
(1) mặc ngọc: loại ngọc
quý và hiếm có, chỉ được tìm thấy ở vùng núi phía Bắc huyện Phú Bình,
tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Ngọc có đường vân tinh xảo và màu đen tuyền
như mực nên được gọi là “mặc ngọc”.
(2) vị tất: không nhất thiết.
(3) diệc chánh diệc tà: vừa chánh mà lại vừa tà.
(4) lưu li: loại ngọc quý xuất xứ từ Tây Vực, có màu xanh biếc tự nhiên,
thời xưa thường được dùng trang trí cung điện, đền đài, lăng tẩm…
(5) thần ngữ: loại ngôn ngữ biểu đạt ý tưởng bằng cử động môi•
(6) Gió Đông át không nổi gió Tây thì là gió Tây át mất gió Đông: Điển cố
xuất phát từ “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần, hồi thứ 82, câu “Nhưng
phàm là việc trong gia đình, không phải gió Đông át đi gió Tây, thì
chính là gió Tây át mất gió Đông”, nguyên chỉ hai phía đối lập trong gia đình, ắt có một phía sẽ chiếm vị thế áp đảo. Về sau thành ngữ “gió Đông át gió Tây” thường được dùng với ngụ ý chính nghĩa áp đảo thế lực tà
ác.
(7) Cửu Diệu Tinh: gồm Kim Tinh, Mộc Tinh, Thủy Tinh, Hỏa
Tinh, Thổ Tinh, La Hầu Tinh, Kế Đô Tinh, Tử Khí Tinh và Nguyệt Bội Tinh.
Nhan Đàm ngồi xổm trên đất, lấm la lấm lét dùng yêu thuật chữa lành những vết thương chi chít trên người.
Đường Châu căn bản chẳng thèm cảm thông cho nàng, ngược lại hắn còn cho rằng
nàng là cố ý vác chiếc đầu lâu kia ra dọa người, hơn nữa còn đem cái câu hăm he nhốt nàng vào trong pháp khí sớm đã nhai tới cũ mèm kia ra tụng
lại lần nữa.
Trời xanh đối xử với nàng, sao lại bất công đến thế!
Đường Châu đứng cách nàng ba bước chân, cất giọng đều đều: “Ngươi ngồi nghỉ bấy nhiêu đã đủ chưa?”
Nhan Đàm không thèm để ý tới hắn.
Read more…
Giọng nói dịu xuống một chút: “Chúng ta cũng nên đi tiếp rồi.”
Nhan Đàm vẫn cứ không thèm nhúc nhích.
Không ngờ Đường Châu đã từ phía sau bước tới, chìa tay tóm lấy cánh tay nàng
lôi về trước. Nhan Đàm vùng vẫy mấy cái, thấy không cách nào hất bỏ được hắn, bèn xoay người lại quàng tay qua cổ hắn buông giọng nũng nịu: “Sư
huynh, khi xưa hai ta trên núi học nghệ, thanh mai trúc mã, cùng nhau
trưởng thành từ thuở bé thơ, nay bên cạnh huynh có thêm người khác, phải chăng đã muốn phụ lời thề non hẹn biển ngày xưa?”
Đường Châu nhìn nàng không nói không rằng, Nhan Đàm ai oán trút một hơi thở dài.
Hắn buông tay ném toẹt nàng ra đất, xoay người bỏ đi.
Nhan Đàm hấp tấp chồm mình đứng dậy, lần này đã học khôn ra, luôn đi cách
hai người phía trước đủ bốn bước chân, nhỡ mà có xảy ra chuyện gì nữa
cũng còn một bước để mà xơ cua.
Nàng bị Đường Châu vứt toẹt ra
đất, mình mẩy vẫn còn có chút ê ẩm, không khỏi lầm bầm trong miệng: “Mới bị ta đem ra bỡn cợt có tí mà đã phản ứng khoa trương như vậy, sao lúc
lấy ta ra làm trò đùa không thấy có chút khách khí…” Nàng thầm nghĩ, đợi đến một ngày nàng có yêu pháp lợi hại vô biên, nhất định sẽ đem hắn ra
đầu tiên chém cho te tua tơi tả, xong trấn nước muối một tràng thừa sống thiếu chết, cuối cùng xách đi chôn sống. Mường tượng mấy hình ảnh này
trong đ