pacman, rainbows, and roller s
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328075

Bình chọn: 8.00/10/807 lượt.

ì là hắn còn có mưu đồ khác, việc này thực sự không nói

trước được.”

Đường Châu nhếch mép cười khổ: “Trên đời không ngờ

còn có loại người như vậy.” Hắn sực nhớ lại Lăng Hư Tử vẫn còn ở trong

mộ thất phía sau, đang định quay lại đi tìm ông ta thì chợt nghe Nhan

Đàm bảo: “Không bằng đi tìm lối ra trước đã, dắt theo một kẻ đầu óc có

vấn đề, chỉ được cái vướng tay vướng chân.”

Đường Châu gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Hai người vai kề vai tiến vào mộ địa mỗi lúc một sâu, không bao lâu sau thì đã đặt chân đến nơi ngõ cụt. Ở ngõ cụt này, vẫn còn có một cánh cửa đá.

Đường Châu giơ tay ấn lên cánh cửa. Hắn hãy còn chưa dùng lực thì thình lình

cửa đã tự động xoay mình mở ra, đẩy mạnh hai người bọn họ vào trong, sau đó lập tức khép lại trong tiếng răng rắc đanh gọn.

Trước mắt đã không còn là mộ thất, thay vào đó là cảnh tượng hoa lệ thực chẳng khác nào giữa chốn hoàng cung.

Lưu li (4) xanh biếc lát kín mặt đất, trên tường khảm đầy những viên dạ

minh châu kích cỡ to bằng cả quả long nhãn. Quang trạch dìu dịu tỏa ra

từ dạ minh châu và thủy lam sắc của ngọc lưu li tương phản lẫn nhau, xa

hoa tráng lệ mà lại ngập ngụa quỷ khí.

Nhan Đàm đưa tay chỉ về phía trước: “Bên đó hình như còn có một cánh cửa nữa.”

Đường Châu “ừm” nhẹ một tiếng, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, từng bước trầm ổn

chầm chậm tiến về phía trước. Chợt hắn dừng bước, nhìn không chớp mắt

vào nơi mép cửa: “Có người.”

Nhan Đàm nghe thế lập tức chạy sang, ngạc nhiên lên tiếng: “Đúng là có người.”

Trong chiếc bóng hắt xuống sát bên mép cửa, một nữ tử trong bộ y sam màu tím

đang ngồi dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch, làn mi dài mảnh đang khẽ

run run. Nghe thấy tiếng động, nàng ta từ từ mở mắt, đôi đồng tử ướt át

như được tráng nước chăm chú nhìn hai người lạ đang đứng trước mặt.

Nữ tử này sao lại một thân một mình ở giữa mộ địa thế này?

Nhan Đàm lùi về sau một bước, mỉm cười hỏi: “Cô nương, sao nàng lại ở đây?”

Nữ tử áo tím kia mắt vẫn nhìn họ, cả người không một mảy may cử động, môi khẽ mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.

May thay Nhan Đàm đọc được thần ngữ (5): “Nàng là bị kẻ khác mang vào đây? Nàng không nói chuyện được, là bị câm ư?”

Nữ tử kia gật đầu cái rồi lại lắc đầu.

Nhan Đàm lấy làm lạ hỏi: “Nàng không phải bị câm, vậy tại sao không nói chuyện được?”

Đường Châu đưa mắt liếc xéo Nhan Đàm: “Nàng ấy là bị điểm trúng huyệt câm.”

Nàng nghe vậy liền bước sang một bên nhường đường: “Môn học về huyệt đạo này sư phụ người không có dạy, sư huynh bác học đa tài hẳn là sẽ biết.”

Đường Châu không chút khách khí đẩy nàng về trước: “Ngươi theo ta nói mà làm.”

Nhan Đàm càng lấy làm lạ hơn nữa: “Tại sao?”

Đường Châu lạnh nhạt: “Giờ ngươi làm hay là không?”

Gió Đông át không nổi gió Tây thì là gió Tây át mất gió Đông (6). Nhan Đàm

đành bước tới trước, dỏng tai lắng nghe mệnh lệnh của Đường Châu sư

huynh: “Từ eo lên ba thốn, quá lố rồi xuống bớt, sang phải… Ngươi đây là sang trái rồi…” Nhan Đàm đem nữ tử nọ xoay tới lật lui cả buổi, cuối

cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ đả thông kinh mạch cho nàng ta. Tử y

nữ tử kia cả mặt đỏ bừng, mắt nhắm tịt không dám mở ra, hai hàng mi khẽ

run run. Nhan Đàm mỉm cười bảo: “Nàng đừng có mắc cỡ mà.” May là nàng ra tay mà còn như vậy, nếu đổi lại là Đường Châu, chỉ e nàng ấy đã vì bảo

toàn danh tiết mà tự tẫn tại chỗ luôn rồi.

Nữ tử nọ đứng thẳng

người dậy, bước chân hãy còn chưa vững, sửa lại y phục trước khi hành

lễ: “Đa tạ công tử và cô nương ra tay tương cứu. Chẳng hay hai vị xưng

hô thế nào?” Nàng ta ngước mắt, vừa liếc nhìn Đường Châu cái thì mặt đã

lại đỏ lên.

Chỉ thấy Đường Châu hôm nay khác xa ngày thường, văn

nhã lịch thiệp đáp lời: “Tại hạ họ Đường, Đường Châu. Cô nương chẳng hay phương danh?”

Tử y thiếu nữ gương mặt ửng hồng, khẽ cất tiếng đáp: “Tiểu nữ họ Đào, tên gọi Tử Khí.”

Nhan Đàm ngẫm nghĩ, ước chừng nhớ rằng một trong Cửu Diệu Tinh (7) cũng mang tên gọi Tử Khí, phụ mẫu của vị cô nương này cũng thật kì lạ, lại đi

chọn cái tên như vậy.

Đào cô nương và Đường Châu đi trước, cứ

chốc chốc lại trao đổi vài lời. Nhan Đàm thức thời đi cách theo sau vừa

đủ năm bước, trong lòng mặc niệm, trời xanh phù hộ, mau khiến cho Đường

thiên sư cảm thấy nàng cứ lẽo đẽo theo sau thật là ngứa mắt, tức khắc

đem nàng trục khỏi cấm chế tống đi chỗ khác, để nàng nhân tiện có thể

tìm lại tự do đã mất của mình, phù hộ phù hộ. Thế nhưng niệm hết nửa

ngày, cuối cùng chỉ được Đường Châu quay đầu ném cho một câu: “Ngươi lề

mà lề mề làm cái gì đó?”

Lại còn dám chê nàng lề mề? Nàng đã biết ý thế rồi còn gì. Nhan Đàm trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội, miệng

cười mỉm chi, giọng điệu đến là mềm mỏng: “Sư huynh, người ta đi từ nãy

tới giờ, chân đau lắm.”

Đường Châu nhìn nàng cất giọng lạnh tanh: “Sư muội, muội lại bày trò nghịch ngợm nữa rồi.” Nói rồi quay sang phía Đào cô nương: “Sư muội của ta nàng ấy tráng kiện vô cùng, cả một con hổ cũng đánh chết được. Nàng nếu như đã mệt thì cứ nói một tiếng, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tiếp.”

Nhan Đàm nở nụ cười hiền

như làn