The Soda Pop
Trầm Vụn Hương Phai

Trầm Vụn Hương Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325675

Bình chọn: 10.00/10/567 lượt.

, thế

nhưng nam nhân thì cần mạnh tay dạy dỗ, nàng quyết định thị uy trước.

Dư Mặc không động đậy tựa vào cạnh bàn trang điểm, ôn hòa nói: “Nàng muốn

ta tới thư phòng ngủ thì ta phải tới hả? Nàng nghĩ ta là ai?”

Nhan Đàm bị hạ ngay tại trận.

Nam nhân đều đáng đánh đòn mà, phải quất roi vài cái, dạy dỗ như dạy Tử Lân ấy. Những thứ Lâm Lãng chỉ cho nàng áp vào người nàng đều không thể

dùng. Chưa tới một tháng sau nàng đã phải cắn răng mà buông tha ý định.

Nếu nàng muốn Dư Mặc gọt táo lột bồ đào, Dư Mặc sẽ không nói hai lời mà làm theo. Chỉ một lát sau đã thấy hắn cầm hoa quả đã gọt xong tới, Nhan Đàm nhìn thấy mà toát cả mồ hôi, hắn hình như không quen làm những việc này nhưng vẫn nghiêm túc mà làm, nhưng nàng cũng không muốn hắn gọt thành

hình con thỏ mà.

Nhưng nếu có chuyện như chuyện nàng muốn dạy dỗ, đuổi hắn ra thư phòng ngủ thì cho dù nàng có tức đến thượng cẳng

chân hạ cẳng tay cũng vô dụng, Dư Mặc chẳng thèm liếc nàng một cái.

Nhan Đàm cố gắng nửa ngày vẫn chẳng có chút tiến triển gì, cuối cùng đành buông tha.

Nhưng trên đời này ngoài Dư Mặc ra cũng chẳng còn ai bao dung với nàng đến thế nữa, thực ra nàng rất may mắn.

Thật ra thời gian sau này cũng không có gì khác nhau, có cãi nhau cũng chẳng quá nổi một ngày.

Đan Thục trồng được cây đào ra quả, vỏ mỏng thịt dày, màu hồng phớt lủng

lẳng trên cây nhìn vô cùng đẹp hắn. Nó tử thủ luôn dưới gốc cây, không

cho bất kỳ con yêu nào tới gần.

Nhan Đàm nhìn tiểu lang yêu

làm không biết mệt cứ ngồi xổm ngốc nghếch ngóc đầu nhìn lên bên gốc

đào, liền vốc ít nước lạnh bên hồ vẩy lên người nó, cuối cùng cũng làm

tiêu bớt được vài phần nóng nực.

Đan Thục bỗng nhiên không

nhìn chằm chằm cây đào nữa mà quay qua hỏi nàng: “Nhan Đàm tỷ tỷ, tỷ nói xem em bé của Lâm Lãng tỷ tỷ và Tử Lân sơn chủ sẽ có bộ dạng thế nào

ta? Đệ hỏi phụ thân, phụ thân lại nói tự nghĩ đi, nếu đệ nghĩ được còn

đến hỏi ông ấy làm gì chớ…”

Nhan Đàm dừng cánh tay đang vốc

nước, chăm chú nghĩ một lát rồi mới nói: “Đan Thục, trước đây tỷ từng kể cho đệ nghe mấy câu chuyện của thế gian rồi ha, thật lâu thật lâu trước kia đó mà, có một hoàng đế khai quốc nằm mơ thấy một con thụy thú, sau

đó liền đăng cơ lên làm hoàng đế, vì thế liền dựng lên một tượng thụy

thú. Con thụy thú bốn chân này rất giống rùa, mai rùa chia thành bảy

màu, màu sắc tươi đẹp, có một cái đuôi to xõa tung. Hoàng đế kia còn cho rằng đó là con kỳ lân, vì thế hình dáng của kỳ lân liền được dân gian

nhìn nhận như vậy. Tỷ nghĩ con của Tử Lân và Lâm Lãng chắc cũng giống

vậy đó mà.”

Đan Thục thất vọng a một tiếng: “Đệ còn tưởng là

trắng tuyết như Tử Viêm, trên lưng bọc một cái vỏ, hôm nào gió to còn có thể chui vào, như vậy thật tốt.”

Nhan Đàm đoán chừng nó bây

giờ tử thủ dưới gốc đào này dường như rất muốn có một cái vỏ có thể lúc

nào chui vào cũng được như vậy.

Ánh mắt Đan Thục nhìn nàng

sáng quắc, lại hỏi: “Nhan Đàm tỷ tỷ, chắc tỷ và Dư Mặc sơn chủ chắc sẽ

nhanh có em bé thôi đúng không?”

Nhan Đàm đột nhiên ý thức

được một vấn đề vô cùng quan trọng: Nếu nàng và Dư Mặc có con sẽ thành

quái vật gì chứ? Nàng mới chỉ tưởng tượng thôi đã rùng cả mình.

Ánh mặt trời nhô cao trên đỉnh đầu, ánh nắng tươi mới như xuyên qua các kẽ

hở, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ mà sao nàng lại thấy quanh thân có gió lạnh phơ phất, thổi lạnh buột tận xương vậy cà… Đáng tiếc nàng còn

chưa kịp bàn xem đứa trẻ sau này của họ sẽ thành dạng gì với Dư Mặc thì

hắn và Tử Lân đã phải ra ngoài. Lâm Lãng đưa tay đỡ dưới bụng, không suy yếu chút khí thế nào, chỉ vào mũi Tử Lân mắng: “Lần này chàng ra ngoài

mà không trở về trước đêm thất tịch, ta sẽ mang con đi tìm cha khác!”

Nhan Đàm bật cười, liền có hai ánh mắt lạnh lẽo đâm phập vào người nàng,

nhưng nàng đã là loại người rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo,

huống chi còn có Dư Mặc che chở có nàng chớ.

“Qua vài ngày

nữa là Thất tịch rồi…” Lâm Lãng vừa nói vậy, nàng cũng nhớ tới mấy ngày

nữa là tới Thất tịch, là ngày Ngưu Lang chức nữ trùng phùng nơi cầu hỉ

thước, là ngày những người hữu tình trong thiên hạ gặp gỡ nhau.

“Đúng vậy, nàng thích cái gì?” Khõe miệng Dư Mặc khẽ cong.

Nhan Đàm nắm chặt tay hắn, vui sướng không thôi: “Thiệt là cái gì cũng được

hả? Thật ra ta cũng không muốn gì nhiều đâu mà, hay là chàng biến về

nguyên hình cho ta nuôi một ngày nghen?” Khóe miệng Dư Mặc cứng luôn tại chỗ. Nhan Đàm cẩn thận từng li từng tí, nhìn sắc mặt hắn mà nói: “Một

ngày không được thì… Nửa… Nửa buổi cũng được.”

Dư Mặc rút tay về, mặt không có biểu tình gì: “Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng được.”

Nhan Đàm dẩu môi: “Xí, vậy chàng về sớm chút.”

Thật ra Dư Mặc cũng chỉ đi khoảng năm sáu ngày, trước đây bọn họ cũng không

phải mỗi ngày đều gặp nhau, vì thế Nhan Đàm cảm thấy khoảng thời gian

này cũng không khác gì mấy.

Nhan Đàm cùng tử thủ với Đan Thục dưới gốc đào một lát, sau đó chải lông giúp tiểu hồ ly, quay qua quay

lại một vòng lại phát hiện ra một đống tiểu yêu đang tụ lại bên người

Liễu Duy Dương, hắn đang thuyết giáo cho đám tiểu yêu kia. Tử Hư Đế quân kh