
à ánh mắt đã đảo khắp nơi, sau đó hỏi cô: “Tiểu Uyển, trong nhà sao
chẳng có ai vậy?”.
Lúc đó cô đã vô cùng hoảng sợ, ngồi co ro trong góc, mắt mở
to. Ngay cả chuyện hậu sự của cha cũng do đơn vị cha phụ trách, bà con thân
thích bên cha chỉ đến một lượt, thăm hỏi an ủi cô vài câu tượng trưng, sau đó
ai cũng cuống cuồng rời đi. Họ sợ bị nhiễm độc khí trong nhà cô, cũng có thể sợ
đứa bé mồ côi là cô sẽ bám lấy họ. Làm gì có người lớn nào ở nhà nữa?
“Tiểu Uyển, cháu an tâm, có khó khăn gì cháu cứ nói ra, tổ
chức sẽ giúp cháu giải quyết.”, chú Lưu cười híp mắt, “Nhưng việc phân phối
phòng ở trong cục rất khó khăn, còn rất nhiều người đang phải sống ở thuộc khu
cũ trước đây. Ý kiến của tổ chức là…”, ông đắn đo một chút rồi nói tiếp, “Cục
đã họp bàn, mặc dù cha cháu phạm tội gây nguy ngại đến Đảng và nhân dân, nhưng
cháu vẫn còn là một đứa trẻ. Các chú nghĩ kĩ rồi, cháu xem có thể chuyển đến ở
thuộc khu cũ trước đây được không? Cục sẽ chu cấp tiền sinh hoạt phí cho cháu
đến năm cháu mười tám tuổi. Nhưng căn nhà này thì…”, ông ta xoa tay nhìn xung
quanh, “Cần ưu tiên giải quyết cho đồng chí khác đang gặp khó khăn trong cục”.
Trần Uyển càng thêm hốt hoảng, cũng hiểu là mình đang bị
đuổi. Cô cúi đầu, không để cho chú Lưu nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt
cô.
“Ông là ai?”
Cô ngước đầu lên, nhìn người vừa nói đang bước vào cửa. Bỗng
chốc cảm thấy gương mặt ấy rất quen, sau đó mới nhận ra, đó là cậu. Tim cô ấm
dần lên, sống mũi cay cay, suýt nữa bật khóc.
“Tôi là quản lý khu dân cư, họ Lưu.”
“Tôi là Củng Tự Cường, cậu của Tiểu Uyên.”
Chú Lưu thở phào, cuối cùng cũng xuất hiện một người lớn.
Đuổi một đứa trẻ ra khỏi nhà thực sự không phải là cách giải quyết tốt, cũng
không nhẫn tâm, dù sao thì vẫn còn tình cảm trước kia qua lại với cha Trần
Uyển. Ông ta vội nói rõ ý vừa rồi, cậu gật đầu nói có thể hiểu, đồng ý vài ngày
nữa sẽ chuyển đi.
Như vậy, Trần Uyển dọn đến nhà cậu, cũng là căn nhà mà mẹ cô
đã sống trước khi bà đi lấy chồng.
Cuộc sống hơn hai năm qua của cô và những tháng ngày trước
đây khác một trời một vực, nhưng sự khốn khó về mặt vật chất và công việc nhà
nặng nhọc lại có một tác dụng trị liệu đặc biệt. Cô tranh làm việc nhà, cũng
thích được vùi đầu vào bếp như cậu để pha chế nguyên liệu nấu một nồi nước
dùng, một bàn tiệc, thỉnh thoảng được lo lắng về công việc kinh doanh lúc tốt
lúc xấu, tính kế sinh nhai trong tương lai, nhưng tất cả những điều này đã để
lại trong lòng cô nhiều cảm xúc mãnh liệt, cô không phải là đứa trẻ đáng
thương, bất lực, cô cũng có thể vì gia đình mới này mà làm được chút chuyện.
Cô đã mất nửa năm để hoà nhập vào cuộc sống mới, trong ánh
mắt đã dần lấy lại ánh sáng niềm tin. Cô bước vào học năm nhất trường Nhất
trung, thành tích thi giữa kỳ của cô khiến thầy cô phải kinh ngạc, nhưng mối
quan hệ xã hội phức tạp ngoài nhà trường của cô lại đã khiến nhiều thầy cô đau
đầu.
Bởi vì Phương Tồn Chính.
Một vài thầy cô công tác lâu năm trong trường Nhất trung có
ấn tượng sâu sắc với anh em nhà họ Phương. Người anh cả Phương Thủ Chính nhiều
năm trước tại Tế Thành có tiếng là trùm côn đồ, ngay những ngày đầu đã câu kết
với đám thanh niên ngoài xã hội đen đi vào trường thiết lập những quy tắc không
coi ai ra gì. Phương Thủ Chính ngộ sát người bị tống vào ngục, đàn em và địa
bàn lại được người em Phương Tồn Chính tiếp quản. Phương Tồn Chính khi còn học
thì khá quy củ, nhưng những biến đổi sau khi bỏ học khiến giáo viên chủ nhiệm
cũng phải lắc đầu. Nếu như người anh thủ đoạn không lường thì đứa em lại ngông
nghênh càn quấy. Hai anh em nhà họ Phương ở Tế Thành, đặc biệt là thế lực ở
phía tây thành phố không những không hề suy giảm, mà ngày càng mạnh mẽ.
Trong mắt thầy cô, thành tích học tập của Trần Uyển tốt,
tính cách nghiêm túc, nghĩ thế nào cũng thấy không giống người con gái đang có
liên quan tới người em côn đồ họ Phương ấy. Nhưng dẫu sự thực có như thế, từ
lúc cô học năm đầu phổ thông, tên Phương Tồn Chính đã phát ngôn là Trần Uyển chính
là người của mình, mấy tên ôn dịch vô lại trong và ngoài trường ai mà ăn hiếp
cô nghĩa là chính thức gây chiến với anh ta.
Trần Uyển tan học thu dọn đồ đạc rồi bước xuống lầu đến các
lớp Mười một, Mười hai, có mấy tên bị đánh còn ở trong phòng học, vừa thấy cô
liền vội cúi đầu không dám nhìn, xách cặp chuồn ra phía cửa sau. Có một tên còn
vội vội vàng vàng, chân tay hấp tấp va phải mấy cái bàn. Trần Uyển cười nhạt,
là do chúng tự chuốt lấy thôi. Sau đó quay sang hỏi một người bạn xem Củng Tiểu
Vũ đi đâu. Thì ra Tiểu Vũ cũng sợ bị liên can đến bà chị mà tính kế chuồn là
thượng sách rồi.
Trường Nhất trung chỉ cách con hẻm Chu Tước hai trạm xe, nếu
buổi tối trong nhà không có khách đặt tiệc thì cô thường đi bộ về, hôm nay phải
tiêu một đồng để ngồi xe bus. Trên xe có mấy bạn gái cùng trường, có một cô sợ
sệt đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cô, cô cười, rồi lắc đầu đi ra phía sau. Bên
cạnh cánh cửa phía sau có một cặp đang kề vai bá cổ cũng là học sinh trường
Nhất trung, gương mặt cô gái lo