XtGem Forum catalog
Trà Trộn Phòng Con Gái

Trà Trộn Phòng Con Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323860

Bình chọn: 8.00/10/386 lượt.

ang hồ từ lâu, cào vào ngực tôi.

Tôi đâu

có để cô ta ra tay dễ dàng như vậy, một chiêu “Càn không đại na di”, tránh cánh

tay của cô ta, đồng thời lấy thân mình đè chặt hai cánh tay không chịu an phận

của cô ta.

“Bỏ ta

ra!”. Trình Lộ đau tay, không chịu được hét lên.

“Hi hi

hi, xem ai thắng ai nào?”. Tôi đắc ý hỏi Trình Lộ. Tuy ăn hiếp phụ nữ không

phải bản chất của tôi, nhưng, tôi chưa bao giờ coi Trình Lộ là phụ nữ.

“Khốn

nạn!”. Trình Lộ giãy giụa, giằng co một lúc, mồ hôi chảy đầm đìa, khiến người

ta càng muốn bắt nạt hơn.

“Á!”.

Bất thình lình, tôi kêu la thảm thiết. Hai chân của Trình Lộ giãy giụa trong

chăn, vừa hay đạp vào đúng chỗ chí mạng của tôi.

“Trời,

hóa ra anh vẫn là đàn ông mà”. Trình Lộ được thể, nhạo báng tôi.

“Xem

tôi xử lý cô thế nào!”. Tôi nắm lấy chân cô ta, lật người lại.

Cạch

cạch...

Đúng

thời khắc này, cửa phòng được ai đó mở ra.

Tôi và

Trình Lộ đều vội vàng, kinh ngạc ló đầu lên, thấy mẹ Trình Lộ bê hai tách cà

phê đứng gần cửa.

Mẹ

Trình Lộ nhìn chúng tôi đang nằm thở hổn hển trên giường, cũng ngạc nhiên đứng

ngây người mất mấy giây.

“Ai da,

còn trẻ mà đã nóng lòng thế, trời còn chưa tối mà”. Mẹ Trình Lộ nói.

Mặt

Trình Lộ tự nhiên đỏ bừng. Hóa ra cô ta cũng có lúc xấu hổ.

Tôi

cũng thấy hơi ngại, lập tức chỉnh lại trang phục, ngồi dậy, “Mẹ, con và Trình

Lộ chỉ đùa nhau thôi ạ”.

Tiếng

“mẹ” quả nhiên có tác dụng, mẹ Trình Lộ lập tức rạng rỡ mặt mày.

Tôi

thấy cách gọi “mẹ” này có hiệu quả thì đúng là có thật, nhưng hơi ấm ức cho bản

thân. Ban đầu nên mặc cả sẵn với Trình Lộ, tính phí tính như tiền bản thảo,

tính theo số chữ, mỗi tiếng “mẹ”, phải trả thêm năm mươi tệ.

“Không

sao, chuyện bình thường mà, ngày bố mẹ còn trẻ cũng thế cả”. Mẹ Trình Lộ nói.

Bố

Trình Lộ ngoài phòng khách nghe thấy câu nói này của mẹ cô ta, cố tình ho hai

tiếng thật to.

“Mẹ, mẹ

đến phòng bọn con làm gì?”. Trình Lộ cũng ngồi thẳng lên, bình ổn lại hơi thở

gấp gáp, cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi.

“Mẹ pha

hai tách cà phê, mang đến tận phòng cho hai đứa. Hai đứa đùa thì cứ đùa, cẩn

thận kẻo làm đổ cà phê”. Mẹ Trình Lộ bước vào, đặt hai tách cà phê nóng lên

chiếc bàn cạnh giường.

Tôi cầm

một tách lên, ngửi, “Rất thơm ạ”.

“Có

biết mẹ pha thế nào không?”. Mẹ Trình Lộ có chút đắc ý hỏi tôi, dường như chưa

muốn rời khỏi phòng ngay, còn muốn nói thêm vài câu với cậu “con rể” .

Tôi

nghĩ một lúc, “Chắc là dùng vải lọc để pha ạ, vì sau nhiều lần sử dụng, chất

béo của cà phê sẽ thấm vào đường chỉ trên miếng vải, giúp cho mùi vị của cà phê

càng đậm hơn”.

Mẹ

Trình Lộ nhìn tôi đầy ngạc nhiên, “Lương Mân, con rất chuyên nghiệp. Đúng là

dùng vải để pha, hơn nữa còn là vải lọc cũ. Vải lọc mới mua về thì phải luộc

với bã cà phê mười đến mười lăm phút, mới có thể khử được mùi vải, sau đó dùng

nước lạnh rửa sạch, cho vào ngăn đá tủ lạnh, trước khi lấy ra sử dụng còn phải

tráng lại bằng nước ấm. Vì muốn ở bên ngoài mà vẫn có cà phê ngon để uống nên

mẹ mới mang theo miếng vải lọc ở nhà đi”.

“Mẹ

đúng là có lòng”. Tôi khen ngợi bà.

“Có

lòng cũng phải có người hiểu cho nữa. Lương Mân con có thể hiểu được tách cà

phê này mẹ không dễ dàng gì mới pha được, thì mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Còn như

Lộ Lộ, lúc nào cũng nghĩ mẹ pha cho nó tách cà phê hòa tan, pha cho nó uống

đúng là chán”. Mẹ Trình Lộ cười nói, nét cười trong mắt bà chứng tỏ bà rất rất

thích tôi.

“Mẹ, cà

phê có thể uống là được rồi, quan tâm nhiều thế làm gì”. Trình Lộ phân bua.

Mẹ

Trình Lộ thấy tôi và Trình Lộ ngồi vai kề vai trong chăn, lắc đầu cười, đứng

dậy đi ra ngoài.

“Mẹ,

mai mẹ còn phải đi họp nữa, mẹ nghỉ sớm đi ạ”. Trình Lộ nói với mẹ cô ta.

“Chú ý

biện pháp an toàn, thông thường, chiếc tủ nhỏ đầu giường trong khách sạn, cái

gì cũng có”. Lúc đi ra khỏi phòng, mẹ Trình Lộ nhẹ nhàng để lại một câu.

Tuy lời

nói rất khẽ khàng, nhưng như tiếng sấm rền bên tai, làm tôi và Trình Lộ đều

choáng váng. “Cút xuống!”. Trình Lộ la hét, cùng với tiếng đóng cửa của mẹ

Trình Lộ, bàn chân vô hình của cô ta đạp sang tôi.

Không

ngờ cơ thể tôi vững chắc hơn cô ta tưởng nhiều, cô ta không những không đạp

trúng tôi, mà còn tự làm đau gót chân mình, khẽ chau mày.

Thấy

dáng vẻ ngu ngốc của cô ta, tôi nhếch miệng cười, nói: “Giường rộng thế này,

mỗi người một nửa”.

Trình

Lộ ngẫm nghĩ một lúc, “Cũng được, nhưng anh phải đi tắm trước đi”.

“Tại

sao tôi phải đi tắm trước?”. Tôi hỏi.

“Ngày

nào trước khi ra khỏi nhà tôi cũng tắm rồi, nên người không bẩn”. Trình Lộ nói.

Tôi cố

làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô ta, “Sao trùng hợp vậy, tôi cũng rứa. Hai chúng ta

không cần tắm rửa, cứ nằm ôm nhau ngủ đi”.

Mưu mô

của Trình Lộ lẽ nào tôi lại không biết? Phòng này không có nhà vệ sinh, cô ta

định lừa tôi ra nhà tắm ngoài phòng khách tắm, rồi thừa cơ khóa cửa lại. Bởi vì

lúc này bố mẹ cô ta đã về phòng nghỉ ngơi, cô ta chắc chắn tôi sẽ không dày mặt

đập cửa cho bố mẹ cô ta biết.

Trình

Lộ thấy kế này không dùng được, nghiêng đầu, cố nghĩ ra âm mưu khác.

“Cô

tỉnh lại đi, tối nay tôi sẽ không rời khỏi chiếc giườ