
, “Tôi không có chìa khóa”.
“Chìa
khóa nào?”. Cô ta tức giận hỏi tôi, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Anh không
có chìa khóa thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải tôi bảo anh đến ở! Tránh
ra!”.
“Đã vậy
ngày mai tôi viết đơn xin về phòng thị trường”. Tôi né sang một bên, chậm rãi
nói.
“Anh
muốn gì?”. Câu nói vừa rồi quả nhiên có thể làm cô ta dừng bước, bắt cô ta phải
quay đầu nhìn tôi.
“Cô
chọn tôi về phòng bản quyền, chẳng phải là để ức hiếp tôi hả? Ngày mai tôi đi
nói rõ mọi chuyện với sếp Ngô xin chuyển về phòng thị trường”.
“Anh
nghĩ tôi cũng vô vị như anh sao?”. Trình Lộ nhìn tôi chằm chằm, nói.
“Ít ra
thì cũng có một chút”. Tôi đáp.
Trình
Lộ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng thừa nhận, “Phải đấy, sao nào, hứ”.
“Tôi
cũng nói thật nhé, nếu không phải vì khoản tiền thưởng một trăm nghìn tệ, không
đời nào tôi chịu chấp nhận chuyển đến phòng cô. Tôi sẽ giữ lại quyền chuyển về
phòng thị trường bất cứ lúc nào, nhưng cô phải đưa chìa khóa cho tôi”.
Trình
Lộ đứng ở cửa phòng, trầm ngâm vài giây, đột nhiên lấy chìa khóa trong túi ra,
vứt mạnh vào ngực tôi.
Đồ đàn
bà chết tiệt, tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì à? Muốn lợi dụng năng lực
của tôi nhưng lại không muốn bỏ ra cái gì, dưới gầm trời này đâu có chuyện dễ
dàng thế?
Tôi đắc
ý lắc lắc chùm chìa khóa, huýt sáo, mặc kệ cho Trình Lộ vừa lầm bầm chửi rủa
vừa ngoan ngoãn bám gót tôi đi về phía thang máy. Chiếc BMW màu trắng nằm an
lành giữa bãi đỗ xe, sau hai tiếng tút tút, khóa xe tự động mở.
Trình
Lộ đứng bên cửa xe, không lên ngay, dường như vẫn không muốn ngồi xe của tôi
lắm.
“Đứng
đó làm gì, còn không mau lên đi”. Tôi nói với cô ta.
Cô ta
nghiến răng, cuối cùng cũng mở cửa ngồi vào trong.
“Xe
cũng sạch sẽ phết đấy chứ”. Cô ta đột ngột nói.
“Cũng
không phải xe gì xịn, chỉ e không vừa mắt xanh của giám đốc Trình. Tầm nhìn của
giám đốc Trình cao như vậy, chắc chắn phải tìm một người đàn ông lái Mercedes
chứ”. Tôi cố tình nói.
“Đại
thiên tài Lương quá khiêm tốn rồi, tôi nghe nói chiếc xe này anh mua được do
chơi cổ phiếu từ thời còn học đại học. Đáng tiếc, công tử Lương không thích phụ
nữ, quả là lãng phí mất công cụ tán gái hữu ích này”. Trình Lộ nói giọng mỉa
mai.
“Chẳng
phải giám đốc Trình cũng không thích đàn ông sao, nếu không, sao đến giờ vẫn
còn độc thân chứ. Đàn ông đều không ra thể thống gì cả”. Tôi trả lời, từ đầu
đến cuối mô phỏng lại đúng ngữ điệu của cô ta lần trước trong thang máy, đặc
biệt còn tăng thêm vẻ ai oán.
“Anh...”.
Cô ta lườm tôi, định nói gì rồi lại thôi, kết thúc cuộc đấu khẩu vô vị, quay
đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Thực ra
đôi lúc tôi cũng không hiểu sao một cô gái cả dung mạo lẫn dáng dấp đều xinh
đẹp như cô ta mà mãi vẫn chưa có người yêu. Có lẽ vì tính cách cô ta quá mạnh
mẽ, không người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ta. Nếu không phải vì thân phận
“gay”, có lẽ tôi cũng không thể tiếp xúc với cô ta gần gũi thế.
Tôi
cũng không muốn đấu khẩu với cô ta nữa nên bật đài lên nghe.
Chiếc
xe kín mít, có hiệu quả cộng hưởng vô cùng tốt, tiếng hát của Darren Hayes,
trong thoáng chốc đã lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo giữa tôi và Trình Lộ.
[Darren Haỵes: Ca sĩ, nhạc sĩ người úc gốc Anh.'>
“Thật
không nhìn ra, anh cũng biết thưởng thức đấy chứ”. Nghe xong bài I miss you,
Trình Lộ nói.
“Biết
thưởng thức hơn cô”. Tôi trả lời.
“Hứ”.
Cô ta hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tôi lái
xe, xuyên qua thành phố thân quen này, thoáng cái đã đến Lam Kiều Hoa Uyển.
“Mai
tôi sẽ đánh cho anh một chùm chìa khóa, sau này không cần phải về cùng với tôi
nữa”. Lúc xuống xe, Trình Lộ quay đầu lườm tôi một cái, nói.
Cô nàng
này đúng là khác với những cô gái bình thường. Trên thế giới này không biết có
bao nhiêu cô gái mong có người lái xe đưa mình đi làm. Không những thế xe của
tôi còn là xe BMW thoải mái dễ chịu.
Tôi lắc
đầu, đi vào nhà cùng cô ta.
Phòng
khách đã được dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy, còn sạch sẽ hơn lúc tôi chuyển đến
đây hôm qua. Tôi biết đây đều là công của Linh Huyên, nghĩ đến chuyện mình có
thể rời xa cái “ổ chó” bẩn thỉu bừa bãi của Đại Bính mà chuyển đến nơi sạch sẽ
thoải mái thế này, tôi thầm chúc mừng mình gặp phúc trong họa.
“Họ vẫn
chưa về, tôi đi nấu cơm”. Trình Lộ cởi áo khoác, lạnh lùng buông một câu, rồi
đi vào bếp.
Bên
trong chiếc áo khoác cô ta vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, eo thon vai tròn, cả
dáng người lộ rõ. Cô ta sở hữu chiều cao một mét sáu mươi tám của một người
mẫu, cho dù ở đâu cũng thu hút ánh mắt của đám đàn ông. Nhưng mặc một chiếc áo
sơ mi mỏng như vậy, để lộ thân hình cao ráo, thanh nhã thì là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy.
Trước
đây cứ nghĩ dáng cô ta không đẹp, bây giờ nhìn lại mới biết trước đây cô ta hay
mặc những bộ đồ theo phong cách bảo thủ, che lấp những đường cong trên cơ thể.
Tôi nhìn cô ta từ phía sau, thất thần sững người.
Trình
Lộ bước vào bếp, vừa đeo tạp dề vừa lấy dây chun buộc mái tóc dài lên, dường
như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người đàn ông là tôi.
Buộc
tóc đu