
Trong cơn mơ màng, cô ấy mơ hồ nói. Kéo theo
tôi bơi mấy trăm mét, chắc chắn cô ấy rất mệt. Lần trước đi chơi suốt cả đêm,
cũng mệt đứt hơi.
Không
muốn tôi ra đi, không mong tôi gặp nguy hiểm, lo lắng cho tôi, nhớ nhung tôi,
muốn bên cạnh tôi, thậm chí còn muốn hôn tôi... đều là tiềm ý thức của Tô Tô.
Tử Hà
chính là tiềm ý thức của Tô Tô, cũng là nơi lắng đọng những tình cảm giấu kín
Tô Tô dành cho tôi.
“Tìm
thấy chưa?”.
“Chưa”.
“Chắc
là ở ven bờ thôi”.
Bên
ngoài rừng cây, loáng thoáng có tiếng nói của những người tìm kiếm vọng lại.
“ở
đây!”. Tôi hét to.
Nghe
thấy giọng tôi, bốn năm người tìm kiếm nhanh chóng xuất hiện trước mắt tôi.
“Suỵt!”.
Tôi nhắc nhở họ đừng nói to, rồi khẽ hỏi họ, “Có tấm chăn nào không?”.
“Có!”.
Một người trong họ mở ba lô, lấy một tấm chăn mỏng ra.
Tôi đón
lấy tấm chăn, bọc người Tô Tô lại. Cô ấy ngủ rất say, không hề tỉnh giấc, chỉ
nói mấy lời mơ màng nghe không rõ.
Đội tìm
kiếm dùng xe việt dã đưa chúng tôi trở về nơi lên thuyền lúc đầu, tôi nhìn thấy
Trình Lộ, Hiểu Ngưng, Linh Huyên, Diệp Phi Phi, Đại Bính, cả Trình Tư Vy đều
đang lo lắng chờ đợi. “Chị Lộ Lộ...”. Tô Tô mở to mắt, thấy mọi người đều đứng
bên đường, ngồi dậy trong lòng tôi, rồi lại mềm nhũn người, ngất lịm đi.
“Tô
Tô!”.
Chúng
tôi cùng hét lên!
Tôi quỳ
xuống, ôm cô bé, đưa tay ra sờ mặt và trán cô bé, bỗng nhiên phát hiện đầu cô
bé nóng ran!
Tim tôi
bỗng chốc lạnh cóng, không nghĩ ngợi nhiều, ôm cô bé lên xe chở thẳng đến trung
tâm thành phố.
Những
người còn lại cũng đều hốt hoảng, vội vàng đi lấy xe.
Tôi lái
xe, phóng như điên đến bệnh viện trung tâm thành phố Bình Hải. Đầu Tô Tô nóng
bừng, rất không ổn định, được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Bọn
Trình Tư Vy lái xe đuổi theo tôi, cũng đến phòng cấp cứu kịp lúc.
Trong
khi tôi đang lo lắng cho tình hình của Tô Tô thì cửa phòng cấp cứu mở ra, Tô Tô
được đưa ra ngoài.
Tô Tô
hôn mê nằm bất động trên giường bệnh, trông rất yếu ớt, xanh xao.
“Bác
sĩ, tình hình thế nào rồi ạ?”. Cùng lúc, tất cả chúng tôi đều xông ra, vây
quanh bác sĩ, đồng loạt cất tiếng hỏi.
“Theo
máy chụp thì đầu không có hiện tượng chảy máu, các bộ phận khác cũng bình
thường, bây giờ chỉ có đầu hơi nóng, chắc là bị sốt, không nghiêm trọng lắm,
lát nữa có kết quả xét nghiệm là biết tình hình cụ thể ngay thôi”. Bác sĩ bị
chúng tôi vây quanh, vừa giải thích, vừa an ủi.
Cho dù
là như vậy, tôi vẫn không yên tâm, kiên quyết đưa Tô Tô đến phòng chăm sóc đặc
biệt, bọn Trình Lộ cũng đồng ý. Diệp Phi Phi không hổ danh là Diệp Phi Phi, gọi
điện thoại trực tiếp cho viện trưởng, làm xong mọi thủ tục.
“Hồi
sáu tuổi, hình như đi viện cũng không kiểm tra ra cái gì đúng không?”. Đại Bính
vừa đi theo vào phòng chăm sóc đặc biệt vừa hỏi Diệp Phi Phi.
“Vâng”.
Diệp Phi Phi im lặng gật đầu, lại hỏi cậu ta, “Anh thấy thế nào?”.
“Rất có
khả năng...”. Đại Bính lắc lắc đầu, “Trong hai người sẽ có một người biến mất.
Năm sáu tuổi, đột nhiên Tô Tô có hai tính cách, lần này, có khả năng một nhân
cách sẽ chìm vào giấc ngủ. Cho dù nhân cách tiềm ẩn không hiện lên rõ ràng,
cũng phải đấu tranh trong tiềm thức. Tử Hà trước đây không có ký ức, còn gần
đây ký ức của cô ấy càng ngày càng
phong
phú, tình cảm cũng càng ngày càng phong phú, không biết chừng... sẽ loại trừ
tính cách của Tô Tô”.
Tôi đến
trước mặt họ, nghe thấy những lời nói rất nhỏ này của Đại Bính, bước chân chùn
lại, suýt nữa thì khuỵu ngã.
Nếu chỉ
vì ký ức và tình cảm của Tử Hà ngày càng phong phú mà chiếm lĩnh thân thể của
cô ấy, khép kín hoàn toàn Tô Tô, vậy tôi... chẳng phải là hung thủ gián tiếp
giết hại Tô Tô ư?
Tô Tô
cũng là người con gái có ký ức chân thực...
Nếu Tử
Hà xuất hiện, thì phải làm sao để khống chế cục diện này? Từ khi vào phòng chăm
sóc đặc biệt Tử Hà vẫn trong trạng thái ngủ sâu.
Tất cả
chúng tôi đều không dám đánh thức cô ấy, chỉ im lặng đứng trong phòng bệnh.
Ngay cả Trình Tư Vy cũng lo lắng đi cùng. Một lúc sau, y tá cầm xét nghiệm máu
bước vào, nói huyết áp của Tô Tô vẫn bình thường, có lẽ tại cô ấy quá mệt nên
mới dẫn đến hôn mê.
Nghe
thấy kết quả như vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thực sự thả
lỏng. Tình trạng của Tô Tô phức tạp hơn của người bình thường một chút.
Nhìn cô
bé ngủ ngon lành, tôi không thể phân biệt nổi người đang nằm trước mặt tôi đây,
rốt cuộc là Tô Tô hay là Tử Hà.
Khi
tỉnh dậy, câu đầu tiên cô ấy nói với tôi, sẽ là giọng nói thân thiết lại vừa
như ra lệnh “Mân”, hay là giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu “anh Tiểu Mân”?
Tôi có
cảm giác, khi cô gái trước mặt mình tỉnh dậy, cũng có nghĩa là một cô gái khác
sẽ chìm đắm trong giấc ngủ.
Hoặc
giả, trong cơ thể Tô Tô lúc này, Tô Tô và Tử Hà đang đấu tranh, đang giao lưu,
hoặc cả hai đều đang ngủ.
Tôi
càng nghĩ nhiều càng thấy đau đầu, cuối cùng không chịu đựng nổi, đứng phắt
dậy, đi ra ngoài hành lang. Đại Bính biết tôi lo lắng cho Tô Tô nên cũng đi
theo, muốn an ủi tôi. cổ họng tôi như có cái gì đó chẹn lại, giọng nói trầm đi
vài phần: “Đại Bính, chúng ta là anh