
cậu cứ chơi đi, tôi lau đầu giúp cậu.”
Cậu ta lau khiến đầu cô cứ đảo đi đảo lại, cô thấy hơi chóng mặt, ánh mắt hết
nhìn trên nhìn dưới, lại liếc trái liếc phải, xem thái độ của các anh em, không
biết có ai phát hiện ra đại ca của họ đang phải chịu sự giày vò trong im lặng
mà rơi cả cằm xuống không. Kết quả là trong những anh em vô lương tâm ấy, chẳng
có tên nào phát hiện ra điều không bình thường cả, chúng vẫn còn đang dán mắt
vào màn hình máy tính của mình, toàn lực công kích.
Cũng đúng thôi, thường ngày thì cô và họ vẫn thế, Đôn béo đã từng thay tất cho
cô, Cẩu Đán đã từng thắt dây giày cho cô, giữa bọn họ vốn chẳng bao giờ để ý
đến sự khác biệt về giới tính cả.
Nhưng tại sao cũng với động tác như thế mà Phạm Dục Trân làm thì cảm giác lại
hoàn toàn khác thế nhỉ?
Cô cúi đầu nói “cảm ơn” rồi giằng lấy chiếc khăn trong tay cậu ta, cúi đầu tiếp
tục chiến đấu. Phạm Dục Trân bên cạnh có lẽ cũng phát hiện hành vi của mình hôm
nay có vẻ hơi khác thường, khó khăn lắm mới gượng cười được rồi lại tắt luôn.
Trong phút chốc, không khí có vẻ gượng gạo, bên tai chỉ có tiếng gõ bàn phím,
tiếng ầm ầm trong trò chơi và cả tiếng kêu bi thảm của ai đó bị trúng đạn. Chắc
là lại có người làm Hán gian rồi.
Tối nay, trò chơi của các đồng chí kết thúc rất sớm (Đôn béo thầm nghĩ: “Không
sớm không được, ai mà chống đỡ được đại ca cứ ngắm súng bắn quân ta cơ chứ, quả
thật là dù có cố ý ngắm thì cũng không ai ngắm được chuẩn xác đến như vậy!”)
Cả nhóm người đói sắp chết đến nơi rồi, ra khỏi nhà Cấu Đán tìm đồ ăn, đương
nhiên Nám Nám là người đi đầu trong nhóm người dó, bước theo sau là các anh em
và cả Phạm Dục Trân nữa. Gió lạnh, đường trơn, vừa mới ra ngoài, quần áo vốn
được hong khô bởi nhiệt độ cơ thể cứ dính vào người, lúc này, cô bỗng cảm thấy
lạnh tê cả người, toàn thân nổi da gà. Nám Nám chỉ quan tâm đến việc xoa ấm hai
cánh tay mà không hề chú ý gì đến dưới chân mình, thế là trượt một phát, tí
chút nữa là cô bị ngã.
Các anh em kia thì xưa nay đã quen nhìn thấy cô gặp nguy hiểm quá nhiều rồi,
không có chút động tĩnh gi, duy nhất chỉ có Phạm Dục Trân giơ tay ra, vừa hay
ôm eo cô, kéo cô vào lòng, Nám Nám quen miệng đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ ý
mà”. Vừa ngoảnh đẩu lại phát hiện thấy người ôm mình là Phạm Dục Trân, cô liền
im bặt.
Bầu không khí tiếp tục im lặng, cô lập tức lảng tránh sự giúp đỡ của cậu ta,
kết quả là động tác chưa kịp hoàn thành thì trước mặt đã tối sầm lại, không
biết mình lại rơi vào vòng tay của một ai khác nữa.
Nám Nám ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt giận dữ, bốc lửa ngùn ngụt trên đầu mình,
bỗng nhiên lanh lợi hẳn lên, nở nụ cười tươi đẹp nhất từ trước tới nay: “Ninh
Hạo Nhiên, sao anh lại đến đây?”
Ngoại
truyện 1: SỰ THẬT
Nguyên Đán là một dịp Tết mà người Trung Quốc cũng
không lấy làm háo hức lắm, ngoại trừ lũ sinh viên sắp phải thi.
Nguyên nhân lũ sinh viên nhiệt tình với việc tụ họp trước dịp Tết Nguyên Đán
như vậy là do trước khi thi, chúng phải chôn vùi khoảnh khắc được vẫy vùng, bắt
đầu bước vào những ngày tháng đau khổ.
Đương nhiên Dương Nám Nám cũng không nằm ngoài số đó.
Lúc ấy, Oa Oa đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, còn Nám Nám thì vẫn đang học lớp
mười hai, vẫn còn ngây ngô tung tăng. Cô còn có thể lạc quan yêu đời như vậy
hoàn toàn là nhờ vào đống dây thân kinh thô như dây điện kia. Ngày ngày cô luôn
tự cổ vũ mình: “Mặc dù mình không có chỉ số IQ cao nhưng mình có duyên của cái
ngốc nghếch đấy, ai có thể làm gì được mình chứ?”
Cái duyên của sự ngốc nghếch chính là ở chỗ cô ngốc đến nỗi không mắt không mũi
mới đi kết bạn với một lũ bạn đểu cáng, trong đó bao gồm cả người mà Nám Nám đã
yêu thầm từ rất lâu rồi, sau một lần tỏ tình không đạt được kết quả gì, mất hai
năm cố gắng lắm, cô mới nghĩ cho thông được, chấp nhận lui một bước để làm bạn
tốt của Phạm Dục Trân.
Để tán dương Phạm Dục Trân, nếu muốn ngắn gọn thì có thể ví cậu ta là “mặt
trời”, dài dòng hơn thì là “chàng đẹp trai - mặt trời”. Cậu ta nhã nhặn ôn hòa,
gặp ai cũng cười híp mắt hiền lành, nụ cười xán lạn, đầy thiện cảm khiến người
ta nhìn một lần là thấy vui vẻ suốt nửa năm trời. Mặc áo sơ mi thì cổ áo, cổ
tay lúc nào cũng sạch sẽ không một vết bẩn, phần tóc mái che kín mắt, mỗi khi
có gió thổi qua lại bay bay, cũng đủ làm tim người ta lâng lâng. Nếu có dịp nói
chuyện cùng cậu ta, nghe giọng nói mềm mại ấy, ánh mắt dịu hiền ấy, quả thật là
gặp sát thủ vô hình, tất cả phụ nữ, bé gái trên từ bảy mươi tuổi trở xuống,
dưới từ bảy tuổi trở lên, trong phạm vi năm mươi ki lô mét đều không còn đường
sống.
Vì thế mà trong trường, không biết bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta, theo đuổi,
vây bám lấy cậu ta. Lúc đình đám nhất là ngoài cửa phòng vệ sinh nam mà có cả
đống nữ sinh đứng chờ chỉ để được nhìn thấy mặt cậu ta, hi vọng cậu ta ngoảnh mặt
lại, cười với họ một cái là mãn nguyện rồi.
Phạm Dục Trân vẫn luôn được các nàng vây quanh như thê cho đến khi tên khốn
Ninh Hạo Nhiên đó xuất hiện. Khi các nữ sinh phát hiện thầy giáo thực tập môn
Thể dục mới ngoài vẻ