
ấy hả?”
Dương Oa Oa vẫn chưa ngốc đến nỗi tự tiến cử mình vào vai nữ chính của mấy tin
scandal nên lập tức trả lời một cách cực kì thông minh: “Không phải anh ta ạ.”
Kết quả của sự giải thích vội vàng là mọi người đều giữ vững vẻ quan tâm của
mùa xuân, tiếp tục xây dựng một câu chuyện tầm phào của mùa thu: “Vậy người đó
là...”
Oa Oa dùng đầu ngón chân nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Là giám đốc Lâm”. Vừa
rồi có phải là anh ta không nhỉ? Hình như có thấy giám đốc Lâm đứng bên cạnh
anh sếp đẹp trai ấy mà!
Lời giải thích của Oa Oa kết thúc, mọi người đều như bừng tỉnh, trong lòng
không khỏi thương thay cho cô. Cô bé này điểm nào cũng tốt, chỉ có điều tuổi
còn nhỏ quá, vẫn chưa nhìn nhận chính xác được thế giới, chỉ một chức giám đốc
bán hàng nhỏ nhoi đã coi như sếp lớn rồi, cái chức ấy phải nhảy thêm mấy tầng
nữa mới được bằng sếp lớn cơ.
Oa Oa thấy mọi người chẳng nói năng gì nữa thì tự cho rằng lời lấp liếm của
mình hoàn mĩ không chê vào đâu được, dù gì thì cũng chẳng ai có thể tới chỗ
giám đốc Lâm kiểm chứng xem có thật là cô, Dương Oa Oa đã tỏ tình với anh ta
hay không. Oa Oa cảm thấy cực kì tự hào vì sự cấp trí của mình. [Sự cấp trí: Trí
thông minh đột xuất'>
Nhưng niềm tự hào mới được một ngày rưỡi thì cô nhận ra rằng cấp trí còn có ý
nghĩa khác, đấy là trí tuệ suy kém lúc cấp bách.
Theo quy định của Hoa
Hạo, nhân viên và cấp quản lí được phân ra ăn trưa ở hai nhà ăn khác nhau.
Nhà ăn tầng mười bốn phụ trách bữa trưa cho toàn thể nhân viên, món ăn phong
cách Trung Quốc, cũng có cả các loại mì và đồ ăn nhẹ; còn quầy đồ Tây trên tầng
mười lăm là nơi chỉ có các quản lí cấp cao mới được đến, đồ ăn bao gồm các món
Âu và các món ngon nổi tiếng thế giới. Lãnh đạo nếu ăn đồ Tây chưa no thì có
thể xuống tầng dưới ăn đồ Trung, còn được gọi mĩ miều là thị sát dân tình,
nhưng nhân viên thì nhất định không được vì muốn nếm thử chút vị Tây mà tự ý
chạy lên tầng trên thăm hỏi lãnh đạo. Cái gọi là sự phân biệt đẳng cấp có thể
thấy rõ rệt trong bữa trưa ở đây.
Bếp Pháp cao cấp được lưu truyền hàng vạn, hàng vạn lần qua miệng tất cả các
đồng nghiệp khiến Oa Oa mỗi lần nghĩ đến đều chảy nước miếng, thậm chí đôi lúc
còn nghĩ mình có thể không màng đến sĩ diện, chạy lên trên thưởng thức chút mĩ
vị tươi mới, nhưng rốt cuộc, đó chỉ là ảo tưởng phi thực tế, giống như việc cô
bị cánh cửa kẹp vào đầu vây.
Vừa cố gắng nhai đi nhai lại món thịt bò kho trước mặt, Oa Oa vừa ai oán kêu
thầm trong lòng rằng chủ nghĩa tư bản tàn bạo, bóc lột người lao động để trút
bỏ nỗi bực tức. Nghe tiếng gõ “lách cách” của chiếc thìa trước mặt lên cái đĩa
trống, cô thấy sao mà đau lòng, chỉ có thể tiếp tục oán thán chủ nghĩa tư bản
thật vô nhân đạo, đến bữa trưa cho nhân viên cũng chuẩn bị ít thế này, chớp mắt
một cái đồ ăn trong đĩa đã không thấy đâu rồi, quả là hết sức quá đáng.
Đang chuẩn bị đứng lên, ra quầy thức ăn lấy thêm một phần thịt xào trứng nấm
cho no bụng thì cô thấy nhà ăn vốn đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh lạ
thường.
Oa Oa hoang mang ngẩng đầu nhìn quanh, xem xét cả bốn phía nhưng không phát
hiện thấy hiện tượng gì dị thường, liền tiếp tục cầm đĩa tiến thẳng đến quầy
chọn thức ăn, miệng ngậm thìa, mặt nghiêm túc suy nghĩ.
Rốt cuộc nên chọn thịt xào trứng nấm hay thịt xào cay nhỉ? Hay là đổi thành
thịt kho cho lạ miệng?
Oa Oa thấy sống trên đời này có hai thứ tuyệt vời nhất, một là scandal, hai là
sự mê hoặc của ẩm thực. Mặc dù Oa Oa vẫn canh cánh trong lòng chuyện không thể
lên tầng trên ăn đồ Pháp, nhưng tuyệt đối không thể để nỗi đau buồn ấy làm lỡ
dở việc hấp thụ các món ăn ngon trước mắt được.
Thử hỏi trên đời còn có việc gì khiến người ta thỏa mãn hơn là ăn no rồi nằm
khoèo trên ghế, nghe chuyện tầm phào kia chứ?
Đắn đo hồi lâu, Oa Oa quyết định lấy một suất tôm nõn xào hạt điều và cần tây
cùng một suất thịt kho, món mặn món rau kết hợp vừa đẹp, vừa tốt cho sức khỏe
lại no cái bụng, thật là hết xảy!
Cô đang bê hai đĩa thức ăn về chỗ ngồi thì bỗng nghe thấy đằng sau có một giọng
nam giới trầm trầm cất lên: “Cô là Dương Oa Oa?”
Oa Oa thầm mừng vì sự dạy dỗ của mẹ đối với cô. Không được trả lời tiếng gọi từ
người đàn ông lạ là bài giáo dục an toàn đầu tiên lúc Oa Oa bị mẹ cưỡng chế lên
lớp khi cô chỉ mới năm tuổi.
Nguyên nhân là do bạn nhỏ Nám Nám chỉ vì có người cho một túi hạt hướng dương
mà đã bô bô đem tên của mình và Oa Oa, tên của bố mẹ, thậm chí cả chuyện ở nhà
mấy giờ ăn cơm, lúc nào đi ị ra kể cho người ta. Chuyện này truyền đến tai mẹ
Mạc Sầu như một tin kinh hoàng ngang với nổ bom nguyên tử, thế là mẹ Oa Oa tuy
rằng mất bò mới lo làm chuồng nhưng thà muộn còn hơn không, chộp ngay lấy Oa Oa
lên lớp một bài. Oa Oa nghe xong bĩu môi trả lời: “Đừng nói người khác, đến bố
gọi con còn không thưa nữa là, mẹ cứ yên tâm!”
Bị Oa Oa nói vậy, mẹ Oa Oa khi đó thật không biết tìm từ nào để bày tỏ lập
trường rõ ràng của mình, đành buồn bã quay sang lên lớp cho Nám Nám.
Thế là Dương Oa Oa mắt chả buồn liếc, vẫn cầm đĩa bước đi, dáng người lại càng
đoan