
Nhóm người hầu cả kinh! Ai cũng không nghĩ tới Lâm Hi Hi sẽ đột nhiên nói như vậy, bọn họ đều kinh ngạc nhìn Tần Dịch Dương.
Thân thể người đàn ông cao to mạnh mẽ vẫn còn hơi cúi xuống , ánh mắt
thâm thúy tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, tao nhã mà thong thả đứng dậy, một
tiếng “phanh” đem cửa xe đóng lại, hai tay chậm rãi vòng qua ôm lấy hai
bên hông nàng.
“Không trở về nơi này, em có thể đi đâu? ” âm điệu hắn bình thản, rõ
ràng là kiềm chế lửa giận vì nghĩ cũng không muốn nghĩ phát hỏa đối với
nàng.
“Quay về căn hộ hoặc là phòng ở trước kia tôi cùng Viện Y thuê, sao cũng được! Tôi chỉ là không cần ở lại đây!” hết thảy nơi này đều cùng nàng
không có quan hệ, nàng là điên rồi mới có thể cảm thấy được hắn để cho
nàng lấy thân phận nữ chủ nhân ở nơi này là do yêu nàng, đau lòng cho
nàng, nàng không bao giờ . . . nữa lại ngốc đến nỗi mang ơn người đàn
ông này!
Lâm Hi Hi cao giọng, sau một hồi giằng co, lúc này mới nghĩ đến, thì ra
căn hộ nàng ở là hắn xin từ tập đoàn Bác Viễn, mà nhà trọ trước nàng
cùng Viện Y thuê sau khi Viện Y chết đi cũng đã sớm trả lại!
Nàng hiện tại không có chỗ để đi. . . . . .
Chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt Lâm Hi Hi tràn đầy tái nhợt hư vô, nàng đẩy cánh tay Tần Dịch Dương ra, đi về phía trước: “Tùy tiện. . . . . .
Không cần các người đưa, tôi tự mình đi. . . ..”
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng lảo đảo từng bước, người xem cũng thấy đau lòng.
Tần Dịch Dương đứng thẳng, ánh mắt tăng thêm phần lãnh liệt, hắn vốn
muốn đem nàng trở về cùng nàng bình tĩnh nói chuyện, không nghĩ đến nàng thế nhưng quật cường đến nước này.
Cả người toát ra hơi thở lạnh như băng, dáng vẻ rắn chắc, hắn vài bước
đã đuổi kịp cô gái nhỏ không nghe lời này, một phen bắt lấy cánh tay của nàng, duỗi tay gắt gao ôm lấy hai bên nách nàng! Một cánh tay khác cũng giữ lấy đầu gối nàng, đem nàng bế lên!
“Ở địa bàn của tôi, em không được đi! ” tiếng nói của Tần Dịch Dương
trầm thấp vang lên bên tai nàng, ánh mắt lãnh liệt liếc nhìn nàng một
cái như báo săn mồi, sải bước hướng đi đến phòng khách.
“Không cần, tôi không cần! Tần Dịch Dương, anh buông ra!” Lâm Hi Hi giãy dụa , muốn từ trên người hắn xuống dưới.
Hắn quả nhiên thả nàng xuống, cái loại không trọng lượng đột nhiên này
làm cho Lâm Hi Hi hét lên một tiếng, thân thủ bắt được quần áo của hắn,
đặt lên cổ hắn. Ánh mắt Tần Dịch Dương rốt cục mềm mại đi một ít, thấp
giọng một tiếng “Như vậy mới ngoan.” rồi nhấc chân bước vào phòng khách.
Cả phòng khách, người hầu lui tới bận rộn, thở mạnh cũng không dám thở ra ra.
Bị ném mạnh tới sofa, xương cốt cả người Lâm Hi Hi phát đau. Sofa màu
trắng to như vậy, thân thể nàng nhỏ nhắn chỉ có thể chiếm một phần ba vị trí, gian nan đứng lên, mới phát hiện quần áo của mình kỳ thực không
biết khi nào thì nát.
Phía sau lưng lộ ra, ngay cả cầu vai cũng phơi bày ở bên ngoài.
Luận khí lực nàng mà tranh chấp với hắn, biết không có cách nào thoát đi khỏi tòa nhà này, nàng chỉ có thể đưa tay kéo lại quần áo, nghĩ muốn
đem váy dài buộc lại. Thế nhưng cánh tay cũng không đủ dài, nàng ở lưng
thăm dò nửa ngày, ngón tay chính là chạm không tới được.
Nhất thời nóng vội, hốc mắt Lâm Hi Hi thế nhưng nóng lên như muốn khóc!
Tần Dịch Dương ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, kéo ra bàn tay nhỏ bé
run nhè nhẹ của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng:
“Tốt lắm. . . . . . Tí nữa lấy quần áo thay, không cần tự làm khổ mình”.
Bàn tay ấm áp đem tay nhỏ bé của nàng hoàn toàn bao bọc lấy.
Lâm Hi Hi cắn môi, tránh một chút, lại phát hiện giãy không ra. Nàng trừng mắt nhìn hắn, thề sống chết phải rút tay ra.
Sắc mặt Tần Dịch Dương thực trầm, lại tùy ý nàng hồ nháo, nếu không phải sợ tay nàng đau đã sớm dùng sức gạt bỏ khí lực của nàng, hiện tại chỉ
có thể để mặc nàng làm càn, nhìn nàng bị hắn chạm vào nhưng một chút
cũng không khuất phục, đau đớn cùng lửa giận trong lòng bắt đầu bộc
phát!
“Đủ rồi.” Hắn lạnh giọng nhắc nhở.
Lâm Hi Hi cố ý không nghe lời hắn nói, nàng xác thực không muốn bị hắn chạm vào, một chút cũng không muốn!
“Tôi nói đủ rồi! ” Tần Dịch Dương gầm nhẹ một tiếng.
Lâm Hi Hi bị dọa, ngẩng lên lại liền nhìn thấy đáy mắt hắn ngùn ngụt lửa giận, không kiên nhẫn cùng lãnh khốc của hắn đã muốn biểu hiện đủ rõ
ràng, như thể nếu nàng giãy dụa một chút sẽ bị hắn cuồng liệt áp phúc
trụ thu thập cho thỏa cơn giận!
Nhưng mà sợi tóc hơi hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, cằm vẫn còn lộ nước mắt
chưa khô của cô gái trên sofa. Sắc mặt lạnh băng của Tần Dịch Dương liền dịu lại, rốt cuộc không cách nào để tức giận nữa, quỳ một gối xuống ở
sofa lấy tay vuốt ve tóc của nàng, nói giọng khàn khàn: “Hi Hi. . . . . . Hãy nghe anh nói. . . . . .”
“Hai năm trước là ngoài ý muốn, đúng là sau một đêm trở về nước, tại
phòng khách sạn kia, anh không có tâm tình xem xét rốt cục là làm cùng
ai. . . . . .” Cúi đầu, môi lạnh khẽ hôn lên môi nàng, hắn khàn khàn
nói, “Thật xin lỗi.”
Lâm Hi Hi cảm giác được hắn đụng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn né sang, giống như đụng tới thân rắn lạnh lẽo.
“Vậy lúc sau thì sao? Anh đụng t