
hưởng qua . . . . . .” Lâm Hi Hi nhìn hắn, hốc mắt phát kính, nội tâm cuồn cuộn sóng trào,
“Hiệp nghị chấm dứt, Tần Dịch Dương, anh không thể thả tôi sao?”
Đây là lần cuối cũng là lời cầu mong duy nhất của nàng.
Việc trước đây, cứ cho là nàng ngốc, nàng xuẩn, cho dù nàng có phản
kháng hắn như thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Nàng thầm
nghĩ trốn khỏi hắn, rời đi rất xa, không phải bị hắn lừa gạt cùng lợi
dụng, không còn phải trầm luân trong ôn nhu của hắn!
Ánh mắt Tần Dịch Dương ngưng tụ lãnh khí, tiếng nói khàn khàn khô khốc: “Em muốn nói chính là điếu này?” Lâm Hi Hi cắn môi, gian nan gật đầu.
Phòng khách im lặng, nền nhà đều là mảnh vỡ, trong không khí nồng đậm
mùi thức ăn hỗn hợp, yên tĩnh như vậy làm cho người ta càng hốt hoảng,
nhóm người hầu đại khái cũng không dám bước ra, mắt mở to nhìn hai người bọn họ.
Tần Dịch Dương mím chặt môi, ánh mắt rõ ràng phát ra cuồng liệt lửa giận, giờ phút này trong lồng ngực cũng đã bắt đầu bộc phát.
Nàng luôn có bản lĩnh bức hắn đến không khống chế được mọi chuyện.
Hết lần này đến lần khác, kết thúc luôn là thời điểm hắn bị trêu trọc.
“Lâm Hi Hi. . . . . .” Thanh âm mất tiếng mà kiên định, bàn tay ấm áp
của Tần Dịch Dương vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chóp mũi của nàng chỉ cách có nửa tấc, “Đem cái ý nghĩ trong đầu này loại bỏ đi,
đừng bao giờ nói với anh nữa, tốt nhất ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, nếu muốn thả em, đời này là không thể.”
“Em là vợ anh, nếu đã muốn gả cho anh, anh sẽ không cho em cơ hội đổi
ý.” Thanh âm của hắn như là nỉ non, như là một bùa chú làm cho Lâm Hi Hi nghe xong liền mở to hai mắt nhìn, trái tim đập thình thịch.
“Không có khả năng. . . . . . Chúng ta có hiệp nghị, hiệp nghị đã xong,
chúng ta sẽ ly hôn!” Lâm Hi Hi nhớ tới cái hiệp nghị chính mình đã kí
tên kia, thất thanh hô lên.
Khóe miệng Tần Dịch Dương hiện lên một nụ cười tái nhợt mà lãnh liệt: “. . . . . . Hiệp nghị? Đó là cái gì?”
Một tiếng “vù vù”, có một cái gì đó như muốn nổ tung trong đầu nàng, oanh tạc cả trí óc nàng, chỉ còn lại tiếng vang ong ong.
“Anh. . . . . .” nàng giống như nhập mộng, không biết sao lại thế này!
“Cho dù không muốn ăn…” Tần Dịch Dương vuốt ve tóc của nàng, môi nhẹ
nhàng nhếch lên, lộ ra sủng nịch cùng yêu thương hứng thú, “Chỉ là một
chút mà thôi, không chết được, anh cùng em nhịn đói.”
Bầu không khí cô đặc trong phòng khách, ánh mắt Lâm Hi Hi mở to nhìn vào mắt hắn, cảm nhận ở đó một luồng âm trầm, nàng không để ý nhưng lại cảm nhận được không khí quanh mình bị người đàn ông này chậm rãi lấy đi, mà nàng lại bị vây trong ánh mắt thâm thúy của hắn, giãy dụa, bất động,
không được rời đi, cả người ngồi cứng ngắc, không thể nhúc nhích.
“Đem nơi này thu dọn cho tốt!” Tần Dịch Dương đứng thẳng dậy, cao giọng
ra lệnh , tựa hồ mất đi hứng thú với nàng, như không có gì đem hai tay
đút vào túi, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nói với chị Tuệ đứng bên
cạnh, “Muốn giúp cô ấy phải không? Vậy đêm nay hãy chăm sóc cho cô ấy.
Cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, nhớ rõ, không để cho cô ấy xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, tôi sẽ hỏi tội chị.”
Chị Tuệ đứng bên cạnh ngẩn ra, mãi mới phản ứng lại.
“Dạ! Tiên sinh, tôi sẽ chiếu cố tốt cho phu nhân! ” tiên sinh đang rất
tức giận, chị Tuệ nghe thấy mà chân tay bủn rủn, chỉ có thể nhanh chóng
trả lời, vội vàng đi đến bên Lâm Hi Hi, thân thủ bày tỏ sự chân thành.
Tần Dịch Dương thực vừa lòng với biểu hiện của người hầu này, ánh mắt trầm xuống, mắt một lần nữa nhìn trên người Lâm Hi Hi.
“Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt. . . . . . Em còn có rất nhiều việc phải
làm.” Hắn khắc chế không cho chính mình nhìn ánh mắt nàng yếu ớt mà
trong suốt, hắn nhìn thấy đương nhiên tâm sẽ rất đau. Vì thế hắn chỉ có
thể nắm chặt gáy của nàng, lúc nàng đột nhiên giãy dụa càng tăng thêm
lực, nàng đau phát ra tiếng, hắn đã muốn bao trùm lấy môi nàng.
Rõ ràng chỉ là nụ hôn tạm biệt lạnh lẽo của hắn nhưng hắn hôn rất thận
trọng, cạy mở hàm răng của nàng, hung hăng hút lấy một ít mật ngọt nơi
đầu lưỡi của nàng. Lâm Hi Hi run rẩy, hắn nuốt vào miệng mật ngọt của
nàng, hôn sâu thêm một lúc nữa mới lưu luyến buông ra.
Sau đó mới vỗ vỗ đầu nàng, hắn đứng dậy rời đi.
Thân ảnh cao lớn mạnh mẽ kia không ở lại, mà là lấy Âu phục người hầu đưa qua rồi lạnh lùng rời đi.
Nhưng vừa xoay người, ánh mắt cùng hơi thở mạnh bạo liền biến mất mà trở thành một sự đau đớn nồng đậm, làm sao cũng không che lấp được. Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt cô đơn, lạnh lùng đi ra khỏi phòng khách!
Bản thân tiến vào trong xe, “Phanh”, đóng cửa lại, Tần Dịch Dương tựa
vào ghế ngồi, đau đầu muốn nổ tung. Chết tiệt. . . . . . Hắn sao lại thế này? !
Biết nàng ủy khuất, biết nàng oán hận, hắn lừa nàng không phải sao? Hắn
làm sao lại áp chế không được muốn chinh phục xúc động của nàng, nhìn
đến ánh mắt chán ghét cùng oán hận của nàng đã nghĩ đến quát nàng, muốn
bắt buộc nàng không được tránh né hắn.
Vậy đây là loại tình cảm gì?
Biết rõ chân tướng, nàng thậm chí không muốn ở cùng hắn, không muốn làm
vợ hắn, thậm chí