Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329670

Bình chọn: 8.00/10/967 lượt.

lỗi với mình, nàng không thể ngoan độc như vậy được.

Cái ác luôn tồn tại ẩn sâu trong bản tính mỗi cá nhân, chỉ khác nhau ở chỗ mức độ của mỗi người mà thôi.

Kiều Nhan tiếp tục cười, cười đến nối bả vai không xương run lên, cô ta

nâng ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp trước mắt, hung hăng đem

mẩu thuốc lá dập tắt, ngữ điệu lạnh lẽo đến cực điểm: “Lâm Hi Hi, xem ra cô thật sự thiện lương, Nhạc Phong yêu cô không phải là không có lý. . . nhưng là cô thực không biết. . . cô đã lương thiện đến ngu xuẩn. . . ! ! ! ! ”.

Sau cùng, cô ta mới nắm rõ được, trừng trừng mở lớn mắt ra nhìn nàng.

Lâm Hi Hi cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nhẹ

ôm lấy hai vai, bưng tách café tới bên môi, đáy lòng chợt lạnh.

Nàng cũng không muốn phản bác.

Lông mi Kiều Nhan khẽ nhướn lên, như là từng bước, từng bước một phải dụ nàng sa vào bẫy: “Hai năm trước, cô từng bị cường bạo đúng không? “

Câu chuyện tưởng chừng đã ngủ yên, đột nhiên bị khơi lại.

Mâu quang nàng có chút ánh sáng, thật lâu cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nàng vẫn cố gắng duy trì sự trấn định của mình.

“Tôi không muốn nghĩ đến .” nàng thản nhiên nói.

“Không nghĩ đến. . . hay là không dám nghĩ?” Kiều Nhan trừng mắt nhìn

nàng, ngón tay mở ra túi xách, rút ra tập hồ sơ bên trong. “Ba” một

tiếng đập trước mặt nàng. “Lâm Hi Hi, tôi cho cô một cơ hội nữa, tôi đã

giúp cô điều tra ra được rốt cuộc năm đó kẻ nào đã cường bạo cô. Cô

không muốn biết sao?”

Sổ ghi chép khách nghỉ ngơi ở khách sạn không phải là thứ mà người bình

thường có thể lấy được, nhưng nó không thể làm khó được Kiều Nhan, nhờ

mối quan hệ rộng rãi của cô ta, vụ việc này tuy có phức tạp nhưng danh

sách phòng VIP hai năm trước cô ta vẫn dễ dàng lấy được.

Thanh âm kia vang dội đến linh hồn của nàng.

Không khí yên tĩnh của quán café làm nàng hơi sợ. Lâm Hi Hi nhìn thấy

tập hồ sơ màu xám, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngón tay đang cầm tách cũng cứng ngắc.

“Muốn biết không? Muốn biết tột cùng là ai đã cường bạo cô không?”

Trong lòng có tiếng vang thật lớn, suy nghĩ của nàng đang hỗn loạn hoàn

toàn. Nàng không ngẩng đầu, vẫn có thể đoán được biểu tình của người đối diện. Tập hồ sơ lạnh băng như liều thuốc độc. Nàng không dám động đến.

“Không, tôi không muốn biết.’’ Lâm Hi Hi nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt

trong suốt chăm chú nhìn Kiều Nhan: “Tôi không nghĩ cần phải biết.”

Sắc mặt Kiều Nhan nháy mắt biến đổi.

“Lâm Hi Hi, cô đừng ở trước mặt tôi mà già mồm cãi láo. Nhạc Phong vì

chuyện đó nên mới chia tay với cô, cô dám nói là không cần? Không phải

là cô rất muốn trả thù sao? Không phải cô muốn tất cả thương tổn của cô

đều phải được trả giá sao? Cô có giỏi thì mở ra xem đi!”

Lâm Hi Hi dừng ở tập hồ sơ, cảm xúc dần bình ổn.

“Tôi cũng đã từng vận dụng tất cả các mối quan hệ để thăm dò, sự thật

chính là tôi căn bản không có năng lực điều tra được.” Nàng nhẹ giọng

giải thích. “Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt. Cho dù tìm được người

kia thì thế nào? Cũng không thể thay đổi được gì. Chuyện cũ nhắc lại,

nhắc nhở chính mình trong quá khứ có bao nhiêu thống khổ, không phải

sao?”

Mà nguyên nhân trọng yếu nhất, người đàn ông nàng yêu, không để ý quá khứ của nàng.

Nàng nhớ rõ, một lần ở khách sạn, người đó đã dùng phương thức nào thức

tỉnh nàng? Nàng là người đàn bà của người đó, quá khứ đen tối kia, hết

thảy đều quên đi, không cho phép khơi lại.

Yêu. . . có lẽ làm con người ta trở nên mù quáng. Lâm Hi Hi biết rõ hiện tại mình rất mù quáng, nhưng là do nàng tự nguyện.

Vì người đàn ông đó, nhất thời là ngắn ngủi, nhưng làm cho nàng trầm mê vào cánh cửa hôn nhân.

Sắc mặt Kiều Nhan trở nên lạnh băng, trực tiếp xé mở tập hồ sơ, đem tư

liệu và ảnh hết thảy vứt đến trước mặt nàng, run rẩy nói: “Cô nhất định

phải ở trước mặt tôi khoe khoang hạnh phúc có phải không? Cô nhất định

phải trấn định như vậy, hào phóng như vậy, bày ra trước mắt tôi vẻ mặt

đáng ghê tởm đó có phải không? Lâm Hi Hi, hiện tại cô xem cho tôi, xem

cho kỹ vào, để tôi xem cô bình tĩnh được đến bao giờ? Xem cho tôi người

đàn ông đó là ai? Cô xem đi!” Bởi vì dùng lực quá mạnh mà tất cả ảnh chụp cùng giấy tờ đều bị tung ra, rơi vung vãi xung quanh.

Lâm Hi Hi không cố ý nhìn, chính là ở ánh mắt có thể nhìn ra được ảnh

chụp bóng dáng của một người đàn ông, theo các góc độ khác nhau, rõ ràng chụp được sự lạnh lùng của người đàn ông ấy.

Ảnh chụp bay tán loạn, thanh âm của Kiều Nhan còn văng vẳng bên tai, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Ngón tay xanh xao rơi xuống bức ảnh, hàng lông mi dài của nàng cụp xuống, nhìn thấy rõ ràng người trong ảnh là ai.

Một thân Âu phục, khuôn mặt tuấn lãng hoàn hảo như bức tượng điêu khắc,

thật quen thuộc, chiếc mũi cao cùng đôi môi gợi cảm. . . là hình bóng

trong mộng triền miên vô số lần. Kia một khắc “xoảng” một tiếng như có

tiếng vỡ của đồ vật nào đó.

Mà tại ngực trái của nàng, nơi trái tim đang đập kia, bị một bàn tay hung hăng bóp chặt.

Nàng mất đi hô hấp của chính mình.

“Rất quen thuộc phải không? Cô nhận ra hắn đúng không?” Kiều Nhan gắt

gao nhìn chằm ch


pacman, rainbows, and roller s