
ộ đang chạy tấp nập. Trên hè đường có một cây cao,
lá thưa thớt, những chùm hoa trắng li ti đang chao đảo trong gió.
- Cây hoa sữa đó.
Hoa sữa? Tôi cố hít một hơi dài để cảm nhận mùi hương đặc biệt của hoa sữa mà
người ta thường ca ngợi nhưng tôi chỉ ngửi thấy mùi khói xe. Tôi quay lại hỏi
Thụy:
- Sao nó không thơm gì cả?
- Nó cũng khó tính như ông vậy. Chỉ thơm về đêm khi con đường đã im vắng.
Tôi thấy Thụy đắm đuối nhìn những chùm hoa sữa trên cao, tôi hỏi:
- Em yêu hoa sữa lắm hả?
Thụy cười buồn:
- Không bằng ông yêu các món ăn đâu, nhưng hoa sữa luôn gợi cho em nhớ đến
một người. Đó là anh Hưng. Anh ấy học trên em hai lớp và đã dạy kèm cho em. Biết
em thích hoa sữa, anh ấy thường trèo cây hái hoa tặng em. Có lần anh Hưng bị ngã
từ trên cây xuống gãy cánh tay phải, anh vẫn tươi cười trao chùm hoa cho em bằng
tay trái. Nhà anh Hưng rất nghèo. Khi anh bị bệnh nặng, gia đình thiếu tiền
thuốc thang nên anh ấy đã mất. Chuyện tình của em và anh Hưng mong manh như
hương hoa sữa vậy.
Tôi đưa túi xách đựng quà cho Thụy và nói:
- Em giữ giùm. Tôi sẽ trèo lên cây hái hoa sữa tặng em. Nếu có bị té gãy hai
tay tôi sẽ tặng hoa bằng... miệng.
Thụy cười:
- Cám ơn ông. Ông làm việc đó chỉ khiến em nhớ đến anh Hưng nhiều hơn.
Giúp em nhớ đến Hưng thì tôi leo cây làm quái gì cho mệt! Tôi vội dắt em đi
xa khỏi cây hoa sữa gợi nhiều kỷ niệm kia.
Chúng tôi đi bộ trên một con đường khác. Hai hàng cây bên đường tàn lá xanh
mướt giao nhau, chỉ để lọt xuống mặt đường lấm tấm những đốm nắng vàng. Thụy
dừng lại trước một cây cao và nói:
- Ông hãy nhìn cây này.
Tôi nhăn mặt:
- Lại cây hoa sữa nữa à?
- Không. Đây là câu sấu.
Tôi nhìn lên vòm lá xanh và tự nhiên ứa nước miếng dù không thấy một trái sấu
nào. Tôi đã thấy trái sấu khi Hằng mang nó từ Hà Nội vào Sài Gòn. Trái sấu chỉ
lớn bằng ngón chân cái nhưng chua hơn trái cóc nhiều. Hằng thách tôi ăn hết một
trái sấu mà không ứa nước mắt. Tôi đã nhắm mắt ăn và khi mở mắt ra mới hay mình
đã thua cuộc. Hằng đã đi đến một phương trời xa, rất xa. Nơi chỉ có trái táo
chín đỏ ngọt lịm và không có trái sấu xanh chua lè.
- Ông làm gì mà đứng há hốc mồm vậy?
- À, tôi đang chờ trái sấu rụng vào miệng.
- Trái sấu không mềm như trái sung đâu. Coi chừng ông rụng hết răng.
- Đúng vậy. Trái sung đã ở một phương trời xa, rất xa.
- Ông đang nhớ đến một người ở xa?
Tôi gật đầu và nắm tay Thụy kéo đi.
- Em hãy dẫn tôi đi tìm một món ăn mới, để quên đi những kỷ niệm cũ.
Theo sự hướng dẫn của Thụy, tôi phóng xe chạy đến Phủ Tây Hồ để ăn bún ốc.
Trước khi ra đến bờ hồ, xe chạy qua một làng trồng đầy hoa. Chúng tôi phải gửi
xe để đi bộ vào một con đường nhỏ. Hai bên đường người ta kê những chiếc bàn bày
bán những bó hoa, nhang, giấy vàng bạc, giấy tiền có in hình đồng đô la. Tôi mua
một bó hồng đỏ tươi tặng Thụy. Người bán hàng chào mời:
- Anh mua thêm giấy vàng bạc, giấy tiền.
Tôi lắc đầu:
- Cám ơn. Tôi chỉ đi ăn bún ốc. Tiền đó đâu có trả cho chủ quán được.
Qua khỏi những hàng bán hoa là những quán bún ốc, ốc luộc, ốc xào. Ốc đặc sản
của hồ Tây. Tôi ngạc nhiên thấy các quán đều có chiếu phim video. Có quán còn mở
máy hát karaoke. Thật lạ! Không lẽ ăn ốc ở đây sẽ giúp cho giọng hát của mình
hay hơn?
Ăn xong hai tô bún ốc và một đĩa ốc luộc, đôi mắt tôi đã lồi ra như hai con
ốc bươu. Thụy hỏi:
- Ông đã ăn nhiều món ăn đặc biệt của Hà Nội, vậy ông thích món ăn nào
nhất?
Tôi uống một ngụm bia Trúc Bạch rồi trả lời:
- Bây giờ tôi mới biết những món ăn ngon của Hà Nội mà nhà văn Vũ Bằng đã tả
trong cuốn "Thương nhớ mười hai", sở dĩ chúng ngon là do bàn tay người tình của
ông nấu nướng. Vì vậy món ăn ngon nhất đối với tôi sẽ là món cơm nguội chiên,
nếu người tình của tôi chiên cho tôi ăn. Thôi chúng ta đi về. Trời sắp tối
rồi.
- Ông hãy vào thăm Phủ Tây Hồ một lần cho biết. Nơi đây thờ bà chúa Liễu Hạnh
rất linh thiêng. Người ta đến đây lễ rất đông để xin lộc.
Vì tò mò, tôi đi theo em. Trước sân Phủ, đầy những người bán vé số. Khách đi
lễ mua vé số đem vào cúng với hy vọng sẽ trúng... lộc. Trong Phủ thờ khói nhang
bay mù mịt, chỉ thấy những bóng đèn sáng mờ mờ. Thụy nói tôi vào cúng, tôi lắc
đầu. Em đến đứng vào hàng ngang với khách thập phương trước bàn thờ. Người bỏ
tiền, người bỏ vé số, còn em bỏ bó hồng lên trên bệ thờ rồi tất cả quỳ xuống
khấn vái xin lộc.
Một lúc sau, Thụy cầm bó hồng đi đến chỗ hóa vàng ở ngoài sân. Người ta đốt
giấy tiền, giấy vàng bạc cháy thành ngọn, Thụy quăng bó hồng vào ngọn lửa đang
bùng lên. Tôi nhăn mặt hỏi:
- Em đốt bó hồng để tặng cho Hưng đã mất?
- Không. Em đốt để tặng cho người tình của ông ở phương xa. Chị ấy cần bông
hồng hơn em vì em đã biết ông thích món ăn gì rồi.
Tôi không biết một tí gì về âm nhạc và hội họa nhưng tôi rất say mê hai môn
nghệ thuật này. Cái gì mình không biết rõ, mình rất dễ say mê đắm đuối, giống
như yêu một người vậy.
Một anh bạn nhạc sĩ đọc xong truyện này đã cười nói: Cậu không viết về nốt
mi, cậu viết về nốt mì. Nhẹ và thấp như một tiếng thở dài.
*
* *
- Anh