
ớn, không có lý mẹ anh không tới.
"Mẹ anh sáng sớm đã đi cứu trợ rồi, cha đã gọi điện thoại rồi, mẹ anh bảo lập tức về đây."
Đốc Vũ mới nói xong, điện thoại nội bộ liền vang lên tiếng của bà Vương ——
"Viện trưởng, Đốc phu nhân đã tới."
Đốc Tuyên Hách bất đắc dĩ nhìn cha một cái."Xem ra, con muốn nghỉ ngơi, còn phải xem ý trời."
Đầu tiên là bị đụng xe, sau đó là bị cha mẹ thẩm vấn, anh khó được nghỉ ngơi rồi.
www. xs8. cn
Hai người ngồi chung một chỗ nhớ lại thời gian trước, cứ như vậy qua một giờ.
Đốc Tuyên Hách đứng ở hai phía, lấy bổn phận con ngoan, phối hợp thỉnh thoảng gật đầu một cái.
"Ta nhớ năm đó Lượng Trúc thật đáng yêu, thường thường chạy theo sau Tuyên Hách . . . . . ."
Cười khô một tiếng, Đốc Tuyên Hách gật đầu. "Có chuyện như vậy."
"Khi đó Trí Quần không ngại nhà chúng ta có bối cảnh là hắc đạo. . . . . ."
Đốc Vũ vừa nói xong, vợ ông vỗ vỗ nhẹ lên tay ông."Đừng nói nữa, ở bệnh viện đừng nhắc tới những chuyện này được không?"
Nhà họ Đốc có xíu bối cảnh hắc đạo, nhưng từ khi Tuyên Hách đảm nhiệm chức viện trưởng, thì sự nghiệp hắc đạo đã giao cho người khác quản lý, bây giờ nhà họ Đốc là gia đình bác sĩ.
"Nơi này cũng chỉ có một nhà ba người, sợ gì ai nghe thấy, năm đó Trí Quần không ghét bỏ nhà mình có liên quan tới hắc đạo, coi nhau như bạn tốt, còn thường xuyên trợ giúp chúng ta, thậm chí còn đem hòn ngọc quý trên tay gả cho Tuyên Hách nhà chúng ta . . . . . ."
"Cha, không phải cha xem chuyện này là thật chứ?" Đốc Tuyên Hách mơ hồ cảm thấy chuyện sẽ bị cha mẹ mình làm cho phức tạp, không khỏi lo lắng."Nói không chừng khi đó bác Thừa, chỉ là muốn dùng phương pháp này khích lệ chúng ta cố gắng gây dựng sự nghiệp mà thôi, bác ấy chắc không có nghĩ quá nhiều."
"Nhưng con không thể phủ nhận, bác Thừa đối với nhà chúng ta thật có dạ." Mẹ anh từng được coi là "phụ nữ xinh đẹp" đa sầu đa cảm.
"Có, nhưng. . . . . . không phải muốn con lấy thân báo đáp chứ?" Đốc Tuyên Hách lớn như vậy, lần đầu tiên nói chuyện cùng cha mẹ mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Ban đầu nếu không phải vì ba con sợ sẽ liên lụy đến nhà họ Thừa, chúng ta cũng sẽ không cắt liên lạc với nhà họ . . . . . .
A, đều do số phận trêu đùa, nếu như ban đầu chúng ta không lo lắng nhiều như vậy, nói không chừng lúc nhà họ Thừa gặp chuyện, chúng ta đã có thể giúp đỡ một tay." Lữ Uyển Nghi thấp giọng nhớ lại: "Lượng Trúc đáng thương—— ai, mẹ đi trước xem nó thế nào, không biết nó còn nhớ chúng ta không."
"Anh nghĩ nó sẽ không quên em đâu."
"Tuyên Hách, đi, cùng qua thăm Lượng Trúc." Hai vợ chồng già trước khi ra cửa, không quên nhắc nhở con trai cùng đi.
"Ai da, bụng của con không quá thoải mái, e rằng phải vào tolet trước đã."
"Không sao, chúng ta chờ con."
"Có thể. . . . . . hơi lâu."
"Nhanh lên một chút đi, chúng ta ở chỗ này đợi con." Lữ Uyển Nghi kiên quyết phải đợi con trai đi cùng.
Đốc Tuyên Hách không muốn vào lúc này, cả hai người phụ nữ đều đa sầu đa cảm, vừa gặp nhau, sẽ mất đi lý trí, việc chung thân đại sự của anh rất có thể vì vậy mà bị định đoạt . . . . . . Đây thật là một chuyện còn kinh khủng hơn việc không được nghỉ ngơi.
Đốc Tuyên Hách xoay người, như một làn khói đi vào phòng rửa mặt, tính toán có thể trốn được bao lâu thì bao, nói không chừng hai người chờ không được, sẽ tự động rời đi.
Xách theo thùng nước, Tang Á Ly theo sự phân công của quản lý, đi vào trong phòng viện trưởng.
Quản lý chỉ vào phòng rửa tay nói với cô: "Cô qua bên kia lau dọn."
"Vâng"
Đi vào phòng rửa tay chuyên dụng của viện trưởng, Tang Á Ly mới bừng tỉnh vì sao cô lại may mắn như vậy, có thể chỉ sau một giờ từ khi bị ông chủ tiệm bán hoa đuổi việc, đã có thể tìm được việc làm.
Công ty vệ sinh, toàn bộ công ty, từ tổng giám đốc, trưởng phòng, nhân viên tạp vụ đều là một người, quản lý nói nếu trong một tháng mà cô làm không tốt, đừng nghĩ tới tiền lương.
Xách tới vòi nước, Tang Á Ly nhìn vào gương trong phòng rửa tay, khẽ nở một nụ cười.
Quản lý này cũng thật lạ, tự mình không làm, lại bảo cô vào dọn, nhưng không sao cả, quan trọng là, cô đã có thể tìm được một công việc.
Công việc có khổ nữa, cô cũng chịu được, cô sẽ bản lĩnh hơn.
Cố gắng, cố gắng, cố gắng lên!
"Tang Á Ly, đừng quên mi đã nói, trước khi hai lăm tuổi, phải kiếm được một trăm vạn!" Tang Á Ly chỉ lấy gương nhắc nhở mình.
Sau khi tự động viên mình, khom người, mở vòi nước, quay người lại, cửa tolet tự động mở ra, tinh thần cô phấn chấn cầm vòi nước hướng vào trong ——
"A —"
Xong rồi!
Chết!
Hỏng rồi!
Toàn thân ướt sũng, Đốc Tuyên Hách bước ra, anh trừng mắt nhìn xem ai dám phun nước vào người anh, tròn mắt khi nhìn thấy cô."Cô còn chơi chưa đã sao?"
"A!"
Sau khi nghe anh nhắc nhở, cô sợ quá quăng luôn vòi nước, khom người vội vàng tắt nước.
Ngồi dậy, cô ngẩng đầu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đi toilet."
Cô tròn mắt nhìn anh."Tôi muốn hỏi tại sao anh lại ở chỗ này?"
Đốc Tuyên Hách không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bên ngoài. . . . . . có người không?"
"Có, có một người, quản lý công ty vệ sinh của tôi."
"Công ty vệ sinh? Cô đã tìm đư