
hưởng thụ rồi!"
Thật ra thì hắn nên lập tức kháng nghị .
Từ lần đầu tiên trông thấy cô, hắn cũng đã không xem cô như khách qua đường !
Nhưng hắn không muốn giải thích nhiều, vì hắn có thể cảm nhận được cô vất vả lắm mới có thể buông lỏng tâm tình, hắn không muốn lại khiến cô thêm khẩn trương.
Nhưng hắn thật không nghĩ đến, sau khi hắn đã thông cảm cho cô, cô lại biến thành lòng lang dạ thú! Dục Quảng lễ độ hỏi cô: "Em muốn đi đâu?"
Uông Bội Nhu bị hỏi bất ngờ nên cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Thời còn đi học, cô phải sớm đi làm thêm để kiếm tiền, cho nên kia cũng không đi đâu chơi qua;
Sau khi tốt nghiệp đi làm, mặc dù cô có ngày nghỉ, nhưng bởi vì thường ngày phải giúp đỡ đồng nghiệp, nên ngày nghỉ cô phải đi làm thêm giờ .
Cho nên, bây giờ cô không biết nên đi đâu cho hết thời gian?
"Đi. . . . . . Ra bến sông . . . " Một giây sau cô thiếu chút nữa tự cắn lưỡi của mình . . . .Sao cô lại có thể đi bến sông chứ?! Lỡ như đụng phải nhóm của anh Trần, thì cô phải tự bào chữa cho mình như thế nào đây?
"Không . . . . Đi núi Dương Minh . . . . . ." Cũng không được! Đó là nơi Hiểu Phân muốn đi, cô cùng Triển Dục Quảng xuất hiện sẽ bị Hiểu Phân phát hiện ngay, khi đó cô phải giải thích như thế nào về thân phận của Triển Dục Quảng?
Nhất định cô sẽ bị đồng nghiệp rêu rao là “cô gái phóng đãng nhất thế kỷ” đó!
"Không. . . . . ." Cô đột nhiên cảm thấy cảm xúc của mình như đưa đám "Em . . . Em . . . Em không biết nên đi đâu . . . . ."
Triển Dục Quảng hiểu rõ gật đầu nói."Đừng buồn, nếu như em không phản đối, hành trình hôm nay hãy giao cho anh."
"Thật sao?" Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô treo lên nụ cười thật tươi "Em nghe . . . . Em nghe theo anh."
Vì vậy, cô yên tâm để mặc Triển Dục Quảng chở cô đi hóng gió.
Triển Dục Quảng cho xe chạy đến xa lộ Bắc Nhị Cao, hắn im lặng cũng rất muốn tán gẫu với Uông Bội Nhu, dĩ nhiên hắn cũng có ý muốn nghĩ ra chủ đề nào đó liên quan đến cô.
"Có thể nói chút chuyện về công việc của em không?"
Hắn cũng muốn thừa cơ hội này để tìm hiểu về bối cảnh và cuộc sống hiện tại của cô .
"Không . . . . Không tiện cho lắm."
Cô cũng nhận định, cô và hắn trong tương lai cũng sẽ không còn gặp lại nhau, cô không cần biết về hắn quá nhiều, đồng thời hắn cũng không cần hiểu cô làm gì.
"Ừh . . . " Hắn thử chuyển đề tài. "Em nói về những hoạt động vui chơi trong ngày nghỉ của em có được hay không?"
Xem những hoạt động bình thường của cô, có lẽ hắn sẽ đoán biết được cô là người như thế nào.
"Không . . . . Không tiện kể ra."
Kỳ lạ? Hắn hỏi những chuyện này để làm gì chứ? Hai người bọn họ cũng chỉ là tình một đêm. . . . . . Ưh . . . Không đúng . . . là tình nhân một ngày mà thôi, hắn có thể đừng hỏi nhiều như vậy được hay không?
"Vậy. . . . . ." Một mực bị cự tuyệt Triển Dục Quảng cũng không nản lòng mà vẫn tiếp tục hỏi. "Nói về chuyện em thích có được hay không?"
Từ hứng thú, đam mê, thói quen cùng các phương diện khác có lẽ có thể trợ giúp hắn hiểu rõ hơn về bản thân cô.
"Không . . . . Không tiện nói ra."
Cô không nhịn được quay sang mà dò xét hắn một cái, không hiểu sao hắn đối với loại khách chỉ phục vụ một lần mà hiếu kỳ như thế để làm gì? Hay là. . . . . . Đây là bệnh nghề nghiệp của hắn?
Nhưng Triển Dục Quảng lại nghĩ: cô ấy một mực không muốn nói, điều này hắn phải giải thích như thế nào đây? "Vậy. . . . . .Đổi lại em hỏi anh đi!"
Hắn muốn biết cô đối với người đàn ông diện mạo xuất chúng, vóc người cao lớn, sự nghiệp thành công như hắn thì có mấy phần tò mò ?
Nhưng hắn quên một điều rất quan trọng . . . . . Đó chính là cô không hề biết thân phận cùng bối cảnh thật của hắn!
Cô chỉ đến nơi ‘làm thêm’ của hắn mà thuê người, yêu cầu hắn làm tình nhân của cô một ngày, cô đâu có biết hắn là thần thánh phương nào chứ!
"Anh . . . Anh . . . . ." Uông Bội Nhu vội vàng từ trong óc nặn ra một vài đề tài. "Anh cao bao nhiêu mét?"
Đây là vấn đề gì? Chẳng lẽ cô chỉ chú ý chiều cao của hắn thôi ?
Mặc dù Triền Dục Quảng đối với vấn đề của cô có chút bất mãn nhưng hắn vẫn có lễ độ trả lời."1m9."
"Thật là cao đó!" Uông Bội Nhu khâm phục nói: "Em còn thiếu chút xíu nữa mới được 1m6 !"
Vừa lúc nãy cô còn lấy cớ cự tuyệt, trong lòng Uông Bội Nhu khổ sở nghĩ thầm . . . . Cô với hắn chênh lệch quá nhiều?
Sao? Cô đang tự ti sao? Vậy hắn phải thừa cơ hội an ủi cô mới được.
"Vậy thì có sao chứ, đem chiều cao của chúng ta cộng lại rồi chia hai, không phải sẽ có một con số rất đẹp sao? Sinh con cũng còn đạt tiêu chuẩn!"
Đạt tiêu chuẩn !
Hắn đang nói gì thế?
Hai người bọn họ cũng chỉ cùng nhau một ngày lễ tình nhân thôi, cô làm sao có thể cùng hắn làm cái gì ‘đạt tiêu chuẩn’. . . . . . Đợi đã nào...! Cô đột nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn . . . . Có phải người đàn ông này đang mơ ước dệt mộng với cô, vọng tưởng muốn cô giúp hắn sinh một đứa con hả?! Mặc dù cô cũng ước mơ cùng hắn có một đứa con trai xinh đẹp, nhưng. . . . . . Rất xin lỗi, cô không có ý định sau khi cùng hắn xảy ra quan hệ tình một đêm mà để lại di chứng đâu?
Hừ! Nếu hắn đã lỡ nói lộ ra