XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322342

Bình chọn: 8.00/10/234 lượt.

"Reng . . . . Reng . . . ." tiếng vang lớn từ chiếc đồng hồ bấm thẻ truyền ra.

Có vài nhân viên vừa bấm thẻ xong, mặc dù bị tiếng chuông báo giờ reo ồn ào, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy phiền về vấn đề này, tựa như âm thanh này cũng đã rất quen thuộc với họ vậy.

Đột nhiên, từ trong đám đông truyền đến một giọng nói của một cô gái trẻ :"Ui . . . . nguy hiểm quá , nguy hiểm quá, cũng may là công phu của mình cũng không đến nỗi tệ, nên hôm nay bấm thẻ vừa đúng giờ, không bị trễ."

Quay đầu nhìn lại, một cô gái có dáng vẻ giống như sinh viên với gương mặt thanh tú, đang không ngừng lấy tay vỗ ngực mà nói "He he, vậy là tiền chuyên cần của tháng này 90% là không thoát khỏi tay của mình rồi? chỉ cần bình thản vượt qua ngày mai nữa thôi, vậy thì mình sẽ bình an vô sự !"

Không sai, cô ấy chính là “hạt vui vẻ” nổi tiếng nhất trong công ty Dương Thăng : tước hiệu là "Uông Uông" ,tên gọi là Uông Bội Nhu. ( hạt cười chính là hạt giẻ, nhưng ở TQ người ta gọi là “hạt vui vẻ” mà ko gọi là hạt giẻ như ở VN)

Cô là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trong công ty Dương Thăng cô chỉ là một nhân viên trợ lý hành chính nhỏ bé, nhưng tất cả nhân viên trên dưới trong công ty đều biết cô, nguyên nhân không phải bởi tính tình của cô tốt hay thái độ làm việc chăm chỉ của cô, cũng không phải là diện mạo ngọt ngào của nàng, nàng có mái tóc dài được uốn lọn, hợp với kiểu khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thật cũng chỉ là một cô gái dễ nhìn.

Nhưng. . . . . .

Cô là một cô gái hài hước, thích xu nịnh và việc gì đến tay cô cũng trở nên rắc rối.

Quan trọng hơn là, bản thân cô ấy cũng rất thích thú và không thấy phiền.

Các đồng nghiệp nữ cũng tự phát bắt ép cô, khiến cô phát huy năng lực của mình đến mức tận cùng, dù sao cũng không uổng phí!

"Uông Uông, cô có cần thiết phải chạy như ma đuổi vậy sao? Chẳng lẽ cô không thể ra khỏi cửa sớm hơn một chút àh?" Đồng nghiệp A không nhịn được liền góp ý cô, có lẽ đây là lần thứ ba trăm sáu mươi lăm rồi.

"Dạ" Uông Bội Nhu vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn lại, mười phần cung kính nhìn đồng nghiệp A trả lời "Dạ, cảm ơn, sau này tôi sẽ cố gắng nỗ lực tuân thủ ."

"Đừng để ý tới cô ấy, cô ấy lại giở trò khiến người khác chú ý nữa rồi." Đồng nghiệp B vội vàng lôi kéo đồng nghiệp A ra, vừa nhìn Uông Bội Nhu cùng khuôn mặt hề của cô.

"Đúng vậy đó, cô ấy rảnh quá nên nghĩ cách muốn hấp dẫn ánh mắt quan tâm của mọi người, thật nhức đầu!"

Nghe các đồng nghiệp phê bình cô như vậy, Uông Bội Nhu không giận còn hướng về phía bọn họ cùng cúi đầu 90 độ mà nói: "Cám ơn các vị tiền bối đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa."

"Ai thèm khích lệ cô chứ !"

Đây chính câu nói cô nhận được từ đồng nghiệp, lần này so vớ lần trước cũng không có gì khác biệt.

Mắt trông thấy đồng nghiệp đã đi xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ của Uông Bội Nhu trong nháy mắt liền xụ xuống, trông giống như bong bóng xì hơi vậy. Nếu lúc này để cho đồng nghiệp khác trông thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ là đã gặp quỷ, bởi vì. . . . . . ‘Làm sao có thể như thế được?! Hạt vui vẻ cũng sẽ có lúc buồn sao?’

Làm sao có thể như thế được!

May mắn là Uông Bội Nhu chỉ duy trì trạng thái buồn đó trong vòng ba giây, liền lập tức lấy lại tinh thần vui vẻ như ban đầu, còn miễn cưỡng tự nhủ với mình: "Mặc dù mọi người không coi trọng sự tồn tại của mình, nhưng không sao, mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn, cho đến khi tất cả mọi người yêu mình, tôn trọng mình mới thôi!" Đây chính là mong muốn của cô.

Vừa nói cô vừa làm động tác cố gắng bằng hai quả đấm nhỏ ở trước ngực, nhằm tự khích lệ mình.

Còn nói thầm trong miệng "Tôi sẽ không buông tha dễ dàng đâu, mọi người hãy chờ xem!"

Mới về đến chỗ ngồi, chưa được bao lâu, thì Giám đốc Trần người lãnh đạo trực tiếp của cô đã bắt đầu khua môi múa mép kiếm chuyện với cô rồi.

"Uông Uông, nãy giờ cô biến đi đâu vậy? Hôm nay cô đúng chín giờ mới bước vào công ty, cô tin tháng này tôi cắt hết toàn bộ tiền chuyên cần và tiền thưởng của cô không?" Vừa nói hắn vừa lấy ra một xấp chứng từ thật dầy, nặng nề thả lên bàn của cô "Tối hôm qua trước khi tan ca không phải tôi đã bàn giao và dặn dò cô, muốn cô đem toàn bộ xấp tài liệu này đi sao chép, nay thậm chí một bản cô cũng không có in!"

Uông Bội Nhu nghe vậy, hỏa tốc từ trên ghế nhảy dựng lên, bộ dạng gấp gáp giống như mông của mình đang bị lửa thiêu vậy "Oa oa . . . . Cấp trên xinh đẹp và tuyệt vời của tôi, tôi thực sự quên lời của ngài rồi, tôi thật sự là đồ ngốc, ô ô. . . . . . Tôi đáng chết, tôi vô dụng, tôi lập tức . . . . lập tức đi làm ngay" tay đã cầm phần tài liệu thật dày, nhưng bởi vì nóng lòng, không cẩn thận khiến cả phần tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, nàng vừa nhặt vừa nói xin lỗi "Quản lý thân ái và sáng suốt của tôi, tôi không cố ý , tôi thật sự là quá bất cẩn, sơ ý và lơ là , tôi thật không cố ý . . . . . ." Cô bị Trần Di người lãnh đạo trực tiếp của cô đá một cước bên phải, rất kỳ tức giận cùng nguyền rủa mắng "Cô đúng là đầu heo, tài liệu này phải sắp xếp lại theo thứ tự, cô đừng để lộn xộn đó . . . . . ." Mới qua một lát thôi, hiện trường vốn h