Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Lạnh Tình

Tổng Giám Đốc Lạnh Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321995

Bình chọn: 9.00/10/199 lượt.

i

tên là Khải Nhĩ, là một nhiếp ảnh gia, đến từ nước Mỹ, mẹ tôi là người

Đài Loan, cho nên đó là tên tiếng Hoa của tôi. Tôi tới Montreal để công

tác…… Đúng rồi, năm nay tôi ba mươi tuổi, chưa kết hôn, rất hân hạnh

được biết em.” Nói xong, Khải Nhĩ còn vươn tay phải ra, đợi cô.

Dù sao cũng gặp mặt hai lần, nói hơn trăm câu, không có lý gì lại không biết đối phương là ai đi.

Chỉ tiếc, thang máy vừa vặn đến tầng của Tâm Xuyên, cho nên Khải Nhĩ cũng

chỉ có thể nắm tay cùng không khí, tuy nhiên anh cũng đi theo ra khỏi

thang máy.

“ Anh đi theo tôi làm gì?”

Tâm Xuyên đi đến phía phòng số 2, cảm giác có người đi theo sau, vì vậy cô dừng bước lại, tức giận mà nhìn anh.

"Tôi đang hộ tống mỹ nữ trở về phòng, hơn nữa còn chờ biết tên cô ấy." Khải Nhĩ ưu nhã mỉm cười

Xem ra nếu cô không cho anh ta câu trả lời, tuyệt đối không đi như vậy,

nhưng trong lòng Tâm Xuyên đang đấu tranh, thật sự rất ghét nói chuyện

với anh ta, nhưng về tình về lý, cô cũng không nên lạnh nhạt với anh ta

như vậy, đúng là……….. Cô thật sự không muốn có bất cứ điều gì liên quan

đến anh ta.

“ Vị tiên sinh này……” Tâm Xuyên quyết định nói rõ ràng với anh.

“ Khải Nhĩ.” Khải Nhĩ vẫn duy trì nụ cười tao nhã, nhưng trong giọng nói

đã kiên trì không cho người ta cự tuyệt. ( Ngư: phải nói là mặt anh khá

dày ) )

“ Được rồi! Khải Nhĩ tiên sinh, anh đến Montreal vì công tác, mà tôi tới

nơi này chỉ muốn đi chơi, chúng ta không cần cùng xuất hiện, cần gì phải biết nhau? Hơn nữa……”

Tâm Xuyên đem chìa khóa chèn vào ổ khóa,

hít sâu một hơi, giống như làm một quyết định quan trọng, xoay người đối mặt với Khải Nhĩ, tiếp tục nói: “ Hơn nữa tôi đã đính hôn, anh có nhớ

cái nhẫn anh nhặt được hay không, đó chính là nhẫn đính hôn của tôi, cho nên anh nhớ đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi, làm phiền anh đưa cho người của quầy lễ tân, cảm ơn…… Anh giải vây giúp tôi, còn nhặt được nhẫn ,

mặt khác tôi hi vọng chúng ta…. Vĩnh viễn cũng không gặp lại!” Nói xong

một câu, Tâm Xuyên vội vàng xoay người đi vào phòng.

Khải Nhĩ

nhìn chằm chằm cánh cửa khoảng một phút, mới chậm rãi hướng về phòng

phía đối diện, trong lòng lại không ngừng vang lên lời nói của cô----

Cô ấy….. đã đính hôn?

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Ngư cô nương về bài viết trên: Cyclotron 03.06.2013, 18:39 Ngư cô nương Cựu Editor Ngày tham gia: 06.06.2012, 21:34

Tuổi: 18 Re: [Hiên đại'> Tổng Giám Đốc Lạnh Tình - Khải Tâm - Điểm: 11 chương 3.2

Sau khi cẩn thận hỏi quầy lễ tân làm thế nào để đi đến tàu điện ngầm và xe

bus, khi Tâm Xuyên bước ra khỏi cửa khách sạn đã là một giờ chiều.

Ban đầu Tâm Xuyên vốn định sử dụng thời gian buổi sáng để quen với giao

thông Montreal, sau đó cô lại lên mạng tìm lớp học tiếng Pháp, hỏi thời

gian lên lớp, để cô có thể biết được khoảng cách của khách sạn cùng lớp

học, sau lại quyết định một thời gian thích hợp nhất để học.

Nhưng hiện tại thời gian không còn sớm, mà từ sau sự kiện lần trước, cô liền

không dám đi ra ngoài vào ban đêm, hơn nữa đây còn là một nơi xa lạ.

Đều tại cái người kỳ quái kia, quấy rối kế hoạch của cô.

Tôi hôm qua, trong đầu Tâm Xuyên không ngừng xuất hiện hình ảnh của Khải

Nhĩ, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, mãi cho đến toàn bộ sự việc xảy ra

trước phòng cô, giống như băng ghi hình không ngừng phát lại, thậm chí

hại cô mất ngủ cả đêm, sau lại không dễ đi vào giấc ngủ, lại còn mơ thấy bọn họ ôm hôn!

Thật sự là biến thái quá rồi!

Sai giờ, nhất định là sai giời, mới có thể khiến cô miên man suy nghĩ!

Đúng! Nguyên nhân đều do sai giờ.

“ Có lẽ qua một, hai ngày sẽ tốt hơn.” Tâm Xuyên cầm bút viết, cố gắng bỏ lại bóng dáng cao lớn phía sau đầu, tự nói với mình.

Bước ra khỏi khách sạn, trước mắt trời rất lạnh, làm Tâm Xuyên không khỏi

đem áo kéo càng thêm chặt, những bông tuyết bay vào mắt làm cho Tâm

Xuyên không khỏi tán thưởng: “ Oa! Đẹp quá !”

Từng bông tuyết như hình lục giác đang rơi từ trên trời xuống, khi những bông tuyết chà xát trên mặt Tâm Xuyên, cô cảm thấy hưng phấn, ngửa đầu, xòe bàn tay ra

tiếp được những bông tuyết trắng đang rơi xuống, cô thấy mình như được

đặt trong quả bóng thủy tinh, không kìm lòng nổi mà muốn múa cùng những

bông tuyết……

“ Xẹt” Một chiếc ô tô chạy qua, Tâm Xuyên lúc này

mới phát hiện mình đã rời khỏi lối dành cho người đi bộ từ lúc nào cũng

không hay, may mắn có người kéo mình ra khỏi đường cái.

“ Cám ơn!” Tâm Xuyên kinh hồn mà vỗ vỗ ngực.

Thiếu chút nữa liền chết ở xứ người rồi!

“ Lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, hưng phấn đến quên mình?”

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Tâm Xuyên, mà tiếng nói này còn mang theo hàm ý trêu đùa, ngoài anh ta ra thì còn ai a.

“ Sao lại là anh!” Tại sao mỗi làn cô gặp nạn anh ta lại xuất hiện?

“ Thời điểm mỹ nhân gặp nan, luôn luôn có anh hùng giải cứu !”

“Anh thật sự là…….” Ngay tại lúc Tâm Xuyên muốn phản bác, khóe miệng

Khải Nhĩ lại tươi cười làm cô nhớ đến toàn bộ giấc mơ đêm qua.

“ Tôi thật sự là anh hùng đúng không?” Khải Nhĩ tiếp tục nói.

“ Mới là lạ! Anh giống gấu trúc, có hai vành mắt đen lớn.” Thật sự là đại gia hỏa.

“ Vậy em cũn