Teya Salat
Tổng Giám Đốc Lạnh Tình

Tổng Giám Đốc Lạnh Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321960

Bình chọn: 8.5.00/10/196 lượt.

ẫn tới chú ý của Tâm Xuyên.

“ Xin lỗi, tôi nghĩ muốn ra ngoài, phiền toái cô!” Tâm Xuyên vì thay đổi của mình mà giải thích.

Tuy nhiên cô không xác định được anh ta còn nhớ rõ cô hay không, nhưng cô

cũng nghĩ không muốn có bất cứ cái gì liên quan tới anh ta, cho nên cô

vẫn nên tuyệt đối tránh xa anh ta.

--- ------ ------ ---------

Vừa bước lên máy bay đi Montreal, Hạ Tâm Xuyên đã bị một người đàn ông tự

cho mình là đẹp trai mạnh mẽ, miệng đầy lời nói ngon ngọt quấy rầy.

Liền ngay cả khi đến hải quan, cái người này vẫn không thôi quấy rầy cô.

Sợ cái người đàn ông này cũng đi theo ngồi lên xe bus cùng với mình, Tâm Xuyên đành giả vờ chờ người tới đón.

“ Bạn cô còn chưa tới đón sao?” Người đàn ông này đoán cô căn bản không có bất cứ ai tới đón, liền tiếp tục quấn lấy cô.

“ Cảm ơn anh đã theo giúp tôi đến nơi này, tôi có thể tự mình, anh đi trước đi!”

“ Tôi thấy bạn cô có khả năng sẽ không tới, không bằng tôi đưa cô đến

khách sạn, được không?” Tống Phát cười, vẻ mặt không có ý tốt nói.

“ Không…. Không cần! Anh ấy sắp đến, anh vẫn nên đi trước!” Nhìn vẻ mặt

dâm tà dần dần tới gần mình, toàn thân Tâm Xuyên không khỏi dầng lên một cỗ hàn ý.

“ Đi thôi! Bảo bối, tối nay để tôi bồi em đi!”

Anh ta…… anh ta đang nói cá gì a!

“ Tôi có bạn trai rồi….. Tôi đã đính hôn…… Anh mau tránh ra……” Thấy tay

anh ta sắp bắt được mình, Tâm Xuyên sợ tới mức muốn chạy vào sân bay,

tìm kiếm bảo vệ trong sân bay.

“ Honey, anh tới trễ.” Ngay tại lúc Tâm Xuyên định xoay người liền đâm xầm vào trong bộ ngực cứng rắn.

“ Là anh!” Không nghĩ tới nơi anh ta đến cũng là Montreal!

“ Anh muốn hôn em nha!” Khải Nhĩ dùng tiếng Trung nói một câu làm Hạ Tâm Xuyên ngốc lăng tại chỗ.

“ Nhắm mắt lại, làm bộ cực kỳ say mê, còn có tay…. Sờ tới sờ lui trên

thân thể tôi, như vậy anh ta mới có thể tin.” Môi khải Nhĩ ôn nhu dán

trên cằm Hạ Tâm Xuyên, âm lượng chỉ đủ cho mình cô nghe thấy.

Thật lâu, Hạ Tâm Xuyên mới lấy lại tinh thần, liền hiểu ý của anh. Nghe theo chỉ thị của Khải Nhĩ, Tâm Xuyên từng bước từng bước làm, tuy nhiên động tác vẫn còn cứng ngắc.

Diễn trò xong, Khải Nhĩ ôm vai Hạ Tâm Xuyên, dùng tiếng Pháp nói với người đàn ông đang có vẻ mặt thất vọng: “ Cùng bạn gái tôi có vấn đề gì sao?”

“ Không….. không có……” Nhìn thấy toàn bộ, Tống Phát đành phải sờ sờ cái mũi rời đi.

Nhưng lúc xoay người, khóe mắt anh ta nhìn đến hành lý bên chân Khải Nhĩ.

Anh ta chưa từng thấy ai đi đón bạn gái lại mang theo hành lý! Người đàn

ông này không tin Khải Nhĩ là bạn trai của Hạ Tâm Xuyên, cho nên dù anh

ta rời đi, cũng một mực ở cách đó không xa chú ý tới nhất cử nhất động

của bọn họ.

Nhìn thấy cái người đàn ông có ý đồ bất lương rời khỏi tầm mắt của cô, Hạ Tâm Xuyên vội vầng đẩy cánh tai trên vai ra.

Không biết là thời tiết của Montreal làm cho người ta lạnh hay là do bị cái

người đàn ông kia làm cho sợ tới mức lạnh run, vẫn lại là…… cằm lưu lại

hơi ấm, làm cho trái tim Hạ Tâm Xuyên không ngừng đánh trống.

“ Anh….. vừa nói với cái người kia cái gì vậy?”

Sau khi trấn định lại, Tâm Xuyên tò mò muốn biết vừa rồi Khải Nhĩ nói gì

với người kia, vậy mà có thể làm cho anh ta đi ngay lập tức, mà cô nói

đến rách miệng cũng vô dụng.

“ Nói cô chờ bạn trai đến đã lâu! Lại thêm cô nhiệt tình ôm hôn…….”

“ Người nào…. Người nào nhiệt tình ôm hôn với anh nha? Môi của anh chỉ

dán trên cằm của tôi mà thôi…..” Tâm Xuyên không đợi anh nói xong, lập

tức xấu hổ mà cắt đứt lời của anh.

May mà bây giờ bọn họ đang nói tiếng Trung, bằng không nhất định sẽ lộ ra dấu vết!

“ Nguyên lai cô hi vọng tôi thật sự hôn cô!!”

Khải Nhĩ cười đến cực kỳ đáng giận, làm cho mặt Tâm Xuyên từ trắng chuyên

xanh, rồi lại chuyển sang hồng, tuy nhiên không phải là đỏ bừng mà là bị anh làm cho phát cáu.

Hạ Tâm Xuyên quả thực bị chọc đến muốn hôn mê! Nếu có thể, cô thật hy vọng có cái hang để trốn đi…. Không

phải, cô hy vọng muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông

này.

Trạm xe bus ở nơi nào?

Ánh mắt Hạ Tâm Xuyên

nhìn chung quanh, vừa thấy trạm xe bus, liền xách lấy hành lý, không nói hai lời liền đi về phía trạm xe bus.

“ Cô muốn đi rồ hả?” Khải Khĩ đi theo Hạ Tâm Xuyên đến trạm xe bus, không chút để ý hỏi.

“ Vô nghĩa!” Đi được vài bước,

Khải Nhĩ lại dừng lại, hứng thú nhìn chằm chằm vào người đẹp nhỏ bé đang đi trước mặt, thuận miệng nói: “ Sau mười hai giờ sẽ không có xe bus.

Tôi đang muốn đi taxi, mà cái người đàn ông vừa rồi lại cách nơi này

cũng không xa……..”

Chưa nói hết, Khải Nhĩ liền xoay người lại, đút tay vào túi quần, huýt sao, từ từ gọi xe taxi.

Quả nhiên, bước chân đang đi nhanh kia liền dừng lại, khoảng chừng năm

giây, anh nghe thấy tiếng bước chân uể oải, từ từ đến gần.

Anh ta nói không sai! Tâm Xuyên quay đầu, liền nhìn thấy cái người đàn ông kia đang ngồi nghỉ ngơi trong sân bay, nhìn chằm chằm vào từng hành động

của cô, thậm chí muốn đứng lên, đi về phía cô.

Cô sợ tới mức đành phải ngoan ngoãn cam chịu, bất đắc dĩ đi về phía anh. Ai ……. Tại sao

tất cả đều giống như nằm trong tay anh ta vậy?

“ Anh chú ý tới tôi v