
g là gấu trúc, tối hôm qua cũng giống tôi ngủ không ngon? Đêm qua tôi mơ mình thấy đang truy hỏi tên của một mỹ nữ, cô ấy làm tôi
hỏi rất vất vả nha!”
Không cần phải nói, Tâm Xuyên cũng biết anh
đang chỉ người nào. Những biểu tình mang một chút ai oán cùng một chút
cười buồn của Khải Nhĩ làm cho Tâm xuyên không khỏi buồn cười.
“ Vậy anh đã hỏi được chưa?”
“ Không có! Nhưng tôi đã đặt giúp cô ấy một cái tên.” Khải Nhĩ nói.
“ Nha?” Điều này làm cho Tâm Xuyên cũng tò mò dừng bước lại đợi. Khải Nhĩ sẽ lấy tên cô là gì a?
“ Tâm Xuyên! Bởi vì tôi nhặt được nhẫn của cô ấy, một chiếc nhẫn kim
cương hình trái tim, Tâm Xuyên, Tâm Xuyên, làm cho người ta quý trong
như kim cương, phi thường thích hợp với cô ấy .” Đáng tiếc, lại có người nhanh chân đến trước, đây cũng là lý do chính khiến anh cả đêm chật vật không ngủ được.
Khải Nhĩ thốt lên tên mình làm Tâm Xuyên chết lặng tại chỗ.
Đã từng có người nhìn cô như kim cương trong lòng, nhưng sau cùng vẫn vứt
bỏ cô! Tâm Xuyên nhớ tới năm tám tuổi ấy, bóng lưng cha rời nhà cùng với nước mặt của mẹ thấm đẫm trên vai cô, cô không nói một câu liền đi về
phía trước.
“ Sao? Em không vui?” Khải Nhĩ đuổi theo hỏi Tâm Xuyên.
“ Có thích hay không thì như thế nào? Chẳng lẽ anh đã quên rằng tôi đã đính hôn? Biết tên của tôi với anh thì có ý nghĩa gì?”
“ Tôi biết em đã đính hôn, nhưng, chẳng lẽ đính hôn rồi thì không thể kết bạn sao? Vị hôn phu của em quá bá đạo? Hay em lo lắng sẽ yêu tôi?”
Giọng điệu Khải Nhĩ vẫn có ý trêu tức.
Đột nhiên mặt Tâm Xuyên
liền biến sắc, Khải Nhĩ không khỏi suy đoán, vị hôn phu của cô thật sự
là người đàn ông bá đạo, cho nên cô mới giữ khoảng cách với anh.
“ Người nào………… Người nào sẽ yêu anh! Anh tự tin quá rồi.” Đối mặt với
người có da mặt dày hơn cả tường thành, nói nhiều cũng không thể làm
gì.
Một trận gió lạnh thổi tới làm Tâm Xuyên phải đem áo kéo chặt lên, cái mũi mẫn cảm đã hơi hơi khó chịu.
Một cỗ ấm áp đột nhiên phủ lên trên chiếc gáy trần trụi nhỏ xinh của Tâm Xuyên, sau đó là đến bàn tay đã sớm đông cứng của cô.
“ Không….. Không cần, tôi không lạnh.” Tâm Xuyên muốn tháo khăn quàng cổ của Khải Nhĩ trên người mình ra trả lại cho anh.
“ Choàng vào đi! Em sẽ lạnh.” Khải Nhĩ ngăn cô lại.
“ Nhưng là anh……”
“ Tôi còn rất nhiều khăn quàng cổ, em xem.” Khải Nhĩ kéo kéo một cái khăn màu xanh lam trên cổ mình.
“ Nhưng tay anh…….”
“ Đừng lo, hiện tại nó còn ấm hơn cả lò sưởi, không tin em sờ sờ thử
xem.” Khải Nhĩ cầm lấy tay đã được đeo găng tay của Tâm Xuyên, để cô cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của anh.
“ Dù sao em vẫn không hy
vọng tôi nửa đêm đi gõ cửa phòng em, lo lắng em có thể bị cảm mạo hay
không đi. Cho dù em đã có vị hôn phu, nhưng hiện tại anh ta cũng không ở cạnh em, xuất môn tại ngoại, vẫn nên cần bạn bè, huống chi, hiện tại
nhìn xung quanh xem, người có thể nói được tiếng Trung lưu loát trừ tôi
ra còn có ai .”
Khải Nhĩ dùng hết khả năng thuyết phục cô, hy vọng cô không lại cự tuyệt anh.
Đối mặt với giọng nói không trêu tức, không trào phúng, ngược lại còn trần
đầy tình cảm quan tâm nồng đậm của Khải Nhĩ, Tâm Xuyên có phần dao động.
“ Đúng rồi! Em muốn đi đâu?”
“ Tôi….. Tôi muốn đi tàu điện ngầm đến cảng cũ.”
Nơi đó là khu vực lịch sử đặc sắc nhất của Montreal.
“ Lôi cảng?” Khải Nhĩ ngẩng đầu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vẻ mặt
mang ý cưới nhìn Tâm Xuyên nói: “ Nếu như em tiếp tục đi theo hướng này, khả năng phải đi qua một vòng trái đất, mới có thể tới Lôi cảng.” Nói
cách khác, cô đã đi nhầm hướng.
“ Cái gì?” Tâm Xuyên vội vàng lật bản đồ ra xem. Nguy rồi! Cô thật sự đi nhầm.
“ Đi thôi! Tôi đã tới Montreal vài lần, khẳng định quen thuộc hơn so với
em, Hôm nay để tôi làm bạn bè dẫn đường cho em đi, tùy ý em sai khiến.” Khải Nhĩ vươn tay ra với Tâm Xuyên, đợi cô đồng ý.
Do dự ba
giây, lần này Tâm Xuyên không để tay Khải Nhĩ vồ không khí lần hai, sau
khi nhẹ nhàng nắm tay anh, cô sóng vai cùng anh đi về hướng tàu điện
ngầm.
“ Tâm Xuyên! Em không thích tên này sao?” Khải Nhĩ không
quên phản ứng khi Tâm Xuyên nghe anh đặt tên cho mình, vì thế muốn xác
nhận lại.
Tâm Xuyên hơi ngây ra một lúc “ Không…… Không có, tôi
rất thích, cũng không tệ lắm.” Không có lý do gì lại không thích chính
tên của mình đi.
“ Vậy tôi liền kêu em là Tâm Xuyên?”
“ Tốt!” Tâm Xuyên đáp lại cực kỳ sảng khoái, Khải Nhĩ đoán cô không muốn nói cho anh biết tên thật của mình.
“ Em không muốn cho tôi biết tên của em?”
“ Nói sau đi!” Tâm Xuyên mang theo tươi cười đắc ý, tiếp tục đi về phía trước.
Khải Nhĩ chỉ có thể nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô là loại phụ nữ nào a, anh chỉ biết cô đến từ Đài Loan, còn lại một chút cũng không biết gì về cô, nhưng cũng không biết tại sao, anh lại muốn
cô đến như vậy.
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Ngư cô nương về bài viết trên: Cyclotron, laidan 15.06.2013, 21:07 Ngư cô nương Cựu Editor Ngày tham gia: 06.06.2012, 21:34
Tuổi: 18 Re: [Hiên đại'> Tổng Giám Đốc Lạnh Tình - Khải Tâm - Điểm: 11 Chương 4.1
Một đĩa trứng ốp lếp, một lát giăm bông, chân giò h