
ài đó."
Thiển Hạ cầm tay anh, để cho anh ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy anh khẩn trương vì con trai như
vậy thì cô tin tưởng nếu mình để cho anh chăm sóc con trai vài ngày chắc cũng không thành vấn đề.
Nói đến Phi Phi thì cô liền đặc biệt kiêu ngạo.
"Em thật sự xác định con trai của chúng ta không có việc gì, tỷ như bị dầu
bắn vào, thái thịt không cẩn thận cắt tới tay, hoặc là từ trên ghế ngã
xuống đất?"
Con trai vẫn còn nhỏ, muốn xào rau thì nhất định phải đứng ở trên ghế mới có thể làm được, mấy vấn đề này đều khiến cho
Tần Trác Luân rất lo lắng.
"Cái gì con trai của chúng ta,
con trai là của một mình tôi, mà tôi đã nói không có việc gì thì sẽ
không có việc gì, không cho phép anh hoài nghi lời nói của tôi, tôi hỏi
anh, cái mảnh khăn tay màu lam kia là chuyện gì xảy ra, vì cái gì anh
lại một mực cất ở nơi này."
Thiển Hạ vốn không muốn hỏi,
nhưng mà cô lại nhịn không được, này, cô có cảm giác mình có phần giống
như một người vợ đang ghen ép hỏi chuyện chồng mình vậy, trong khi rõ
ràng bọn họ tính là quan hệ gì cũng đều không có.
"Khăn tay màu lam, cái gì là khăn tay màu lam?"
Tần Trác Luân hoàn toàn không hiểu Thiển Hạ nói chuyện khăn tay màu lam là
xảy ra chuyện gì, bởi vì anh cũng chưa từng thấy qua khăn tay màu lam
đi.
Mà nếu như anh đã gặp qua, lấy khả năng đã gặp qua là
không quên được của mình, cộng với chuyện này có quan hệ với Thiển Hạ
thì anh nhất định sẽ khắc sâu ở trong đầu, không cho phép mình quên.
Riêng bây giờ anh còn rất lo lắng cho con trai, nên anh rất muốn vào phòng bếp nhìn một chút.
"Anh, anh không nhớ rõ, đi, chúng ta đi lên lầu, tôi lấy cho anh xem."
Thiển Hạ thở hổn hển kéo tay của anh đi lên lầu, Tần Trác Luân vốn sẽ rất cao hứng khi cô chủ động kéo tay anh, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn rất
lo lắng cho con trai, càng nghĩ càng lo lắng nên anh chỉ muốn đến phòng
bếp nhìn xem.
Ai ngờ, từ phòng bếp đi ra là con của anh Phi
Phi, trong tay cậu còn đang cầm một cái xẻng múa múa, Phi Phi làm một
cái phất tay để cho anh đi trên lầu, lại còn làm bộ dáng giống như hôn
nhẹ với anh, như vậy ý tứ của con trai là muốn anh cứ an tâm đi cùng với Thiển Hạ sao, nói như vậy thì anh thật sự không cần lo lắng cho con
trai sao?
"Cha thật là ngốc mà, mình chính là Tô Nghị Phi
nha, là bảo bảo thiên tài của Tô Thiển Hạ và Tần Trác Luân sinh ra nha,
mà cha lại còn lo lắng mình nấu cơm có thể sẽ bị thương tổn đi, hì hì,
đây là chứng minh cha quan tâm mình, hi vọng cha ngốc của mình sẽ nắm
chặt cơ hội dỗ dành mẹ, sau đó tốt nhất sẽ sinh cho mình một cô em gái,
như vậy sẽ chơi càng vui hơn nha."
Phi Phi một mình đứng
trong phòng bếp khoái trá chuẩn bị, lại còn chờ mong Tần Trác Luân và
Tô Thiển Hạ sinh cho cậu một cô em gái nữa.
Trên lầu, trong phòng ngủ
"Chính anh xem đi, chính là mảnh khăn tay này, mặt trên còn có tên của anh,
còn có một chữ "Hứa" nữa, tôi nhìn thì đã biết đây chính là khăn tay
đính ước của anh và Hứa Mộng Phỉ. Anh không nỡ vứt bỏ mà vẫn để ở chỗ
này, năm năm, tôi rời đi năm năm vậy mà khăn tay này còn được bảo vệ tốt như vậy, trong lòng anh cũng chỉ yêu cô ta, đều đã muốn kết hôn với cô
ta, vậy tại sao lại còn chạy tới quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi và con
trai cũng đã có cuộc sống rất tốt rồi, không cần anh phải giả bộ quan
tâm."
Thiển Hạ nói xong thì chu miệng lại, trong lòng đang rất mất hứng.
"Mảnh khăn tay này anh xác thực chưa từng thấy qua, như thế nào lại ở chỗ này được, anh là cho mời người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp gian phòng,
cũng đã nói qua mọi thứ gì đó trong gian phòng đều phải cẩn thận giữ gìn thật tốt, bởi anh muốn đợi khi em trở về nhìn thấy bất cứ thứ gì thì
cũng đều được bảo vệ tốt nhất, muốn để cho em cao hứng, còn mảnh khăn
tay này thì anh xác định anh chưa từng thấy qua, có lẽ là quỷ kế của bọn họ, em đã quên sao, lúc trước ai đó đã khiến cho giữa hai chúng ta sản
sinh nhiều hiểu lầm như vậy, mà mảnh khăn tay này chắc cũng là một vật
được bọn họ sắp xếp đi, rồi cứ thế tính là tín vật định tình, anh thừa
nhận trước kia anh có kết giao với cô ấy, nhưng đây là anh nhận thức
trước em vẫn còn sớm ba năm, khi đó em chỉ mới mười lăm tuổi, chúng ta
lại còn không biết nhau. Từ lúc nhận thức em về sau anh thề anh không hề kết giao với bất kì người phụ nữ nào khác nữa, mà có phải em đang ghen
đúng không?"
Tần Trác Luân cầm mảnh khăn tay vứt vào trong
thùng rác, nhìn cũng không muốn nhìn, nhưng mà anh lại rất cẩn thận nhẹ
nhàng ôm cô vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng hỏi.
"Ách, ghen,
ghen với anh, tôi, tôi sao phải ghen với anh, tôi cũng không phải ăn no
rửng mỡ, nhưng, nhưng mà nếu không tính chuyện thứ kia là tín vật định
tình của hai người, vậy còn chuyện mang thai thì sao, không phải cô ta
đang mang thai sao, mà các người cũng đã tuyên bố ngày kết hôn, vậy nên
anh hãy buông tay, anh muốn ôm ấp thì ôm ấp cô ta đi."
Thiển Hạ vỗ vỗ tay anh, muốn anh buông tay ra, chỉ cần suy nghĩ đến chuyện
bọn họ muốn kết hôn thì cô lập tức bình tĩnh đứng dậy.
Thật muốn hung hăng giẫm anh một cước, để cho anh biết chú