
Phi, chạy chậm một chút, cẩn thận ngã."
Thiển Hạ cũng không quên dặn dò vì tính hiếu động hoạt bát của con trai. Cũng được, con trai cũng đến đây rồi, vậy cô có thể gọi điện thoại cho Tần
Trác Luân, xem anh có đến không?
Ở nhà, Tần Trác Luân chính
là đang bị cha mẹ giáo huấn, cha mẹ muốn anh phải đúng hạn cưới Hứa Mộng Phỉ làm vợ, mặc dù anh đáp ứng nhưng hiện tại thân thể Hứa Mộng Phỉ
không thể khôi phục ngay được nên anh cũng không nói ra chuyện đứa bé
trong bụng của cô không phải là của anh. Hiện tại cha mẹ anh lại cứ thúc giục chuyện kết hôn khiến anh cảm thấy cực kỳ phiền phức.
Lúc này, chiếc điện thoại di động mà đã nhiều năm anh để ở trên người cũng
chưa dùng lại vang lên, trong lòng anh thật sự kích động, bởi vì số
người biết số điện thoại này cũng chỉ lác đác mấy người, mà mục đích anh lưu giữ cái điện thoại này chính là hi vọng một ngày kia Thiển Hạ sẽ
gọi điện thoại cho anh, như vậy hiện tại là Thiển Hạ gọi điện thoại cho
mình sao?
"Ba mẹ, con có chuyện quan trọng phải nói qua điện thoại, về sau bàn lại."
Anh ném lại một câu, sau đó đi nhanh ra khỏi nhà, vừa lái xe vừa tiếp nhận điện thoại.
"Vâng, là em, anh, em còn tưởng rằng số điện thoại này của anh đã thay đổi, anh đang ở đâu?"
Tâm tư Thiển Hạ chợt trở nên lộn xộn, lại còn cực kỳ khẩn trương, năm năm,
cũng chưa từng nói điện thoại với anh, lần trước khi anh đưa Phi Phi trở về cũng chỉ hàn huyên vài câu, lúc ấy cô chỉ muốn đuổi anh đi thật
nhanh mà thôi.
Hiện tại, mình còn phải nhờ sự hỗ trợ của
anh, không tìm anh không được, vì một mình Hạ Hầu Cô đối mặt với bọn
người áo đen kia thì khẳng định có nguy hiểm.
"Anh đang ở bên ngoài, em nói cho anh biết em đang ở đâu, em có khỏe không, Phi Phi có khỏe không?"
Tần Trác Luân thật sự muốn mình có thêm đôi cánh để có thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
"Đều rất tốt, em, em đang ở đây, ở nơi lần đầu tiên của chúng ta, căn phòng lần đầu tiên đó, em chờ anh."
Thiển Hạ nói tới đây thì hai má nóng bừng, mặt đỏ hồng, nên cô vội vàng cúp điện thoại.
Thật là kỳ quái, cô vốn muốn nói là căn nhà lần đầu tiên cô bò vào nhà anh
kia, nhưng cô lại không muốn nói rõ ràng, để cho anh đoán, nếu như anh
có tâm thì khẳng định sẽ đoán ra ngay.
Lại còn nói chuyện
lần đầu tiên, khiến cô nhớ tới chuyện lần đầu tiên giữa hai người bọn họ phát sinh quan hệ thân mật. Thật sự là muốn chết, thế nào lại nhớ tới
những chuyện này đi?
Cô bụm mặt vào hai tay, vùi mặt vào
trong lòng bàn tay, cảm thấy chính mình thế nào lại vẫn giống như cô
thiếu nữ ngây thơ không biết sự tình như năm năm trước kia vậy, giờ cô
đã hai mươi ba tuổi, còn có một cậu con trai bốn tuổi, thì thực sự không nên như vậy.
Mà lần đầu tiên phát sinh quan hệ với anh là ở trong khách sạn, cô nhớ rất rõ ràng, cũng không biết Tần Trác Luân có
nhớ rõ hay không.
Lúc ấy anh bị cô đánh bất tỉnh trói đến
trong phòng khách sạn, mà còn là cô muốn "bá vương ngạnh thượng cung"
đối với anh, mặc dù lúc sau đó, tình huống đích thực có phần cô không
thể khống chế, nhưng quả thật là cô muốn trêu chọc anh trước..
Mà lúc ấy anh cũng đã tức giận nổi trận lôi đình, bị phụ nữ bắt cóc lại
còn muốn "bá vương ngạnh thượng cung" mình, hẳn là sẽ ghi ở trong lòng.
Ài?
Nghĩ đến khả năng anh có thể quên thì trong lòng cô cũng có chút khổ sở khó nói.
Có khi nào anh nghĩ nơi lần đầu tiên cô nói là nơi lần đầu tiên đó không,
đoán chừng anh đã sớm quên, sớm quên rồi nên cũng không nghĩ đến nơi
này, vậy anh sẽ chạy đi nơi khác?
Vậy mình có muốn gọi điện thoại lại cho anh hay không, để nhắc nhở anh.
"Mẹ, mảnh khăn tay này rất phiêu phiêu nha, trên đó còn có tên cha a....."
Trên lầu, trong tay Phi Phi cầm mảnh khăn tay màu lam nhạt đi xuống, cậu đi đến trước mặt mẹ, giơ khăn tay lên cho mẹ xem.
* phiêu phiêu: ý là xinh đẹp
"Là sao, mẹ nhìn xem."
Trong lòng Thiển Hạ đang lo lắng Tần Trác Luân sẽ không tìm thấy mẹ con bọn
họ, nhưng hiện tại Phi Phi lại cầm khăn tay đưa đến trước mặt cô, cô
nghĩ lại, năm năm trước cô chỉ thấy qua mảnh khăn tay này, lúc ấy ở trên bờ biển cô tìm dã tràng nhặt được, về sau cô cũng không biết mảnh khăn
tay này đã đi nơi nào, cô cũng cảm thấy chút kỳ quái,nthế nào mà trên
mảnh khăn tay này lại viết ba chữ 'Trác', 'Luân', 'Hứa' kia.
Mãi đến khi Hứa Mộng Phỉ lấy thân phận là bạn gái anh xuất hiện trước mặt
cô, mà họ của Hứa Mộng Phỉ không phải là "Hứa" sao, vậy mảnh khăn tay
này là Hứa Mộng Phỉ tặng cho Tần Trác Luân rồi, nhưng mà tại sao nó lại
bị lạc bên bờ biển bị cô nhặt được, vậy hiện tại mảnh khăn tay này làm
sao lại có thể ở chỗ của Tần Trác Luân.
Có thể là khi đó mình ở nơi này thì đã cất nó ở đây chăng?
Mà anh vẫn còn giữ lại mảnh khăn tay này, vậy trong lòng anh chắc hẳn còn có Hứa Mộng Phỉ.
"Anh ta không phải là cha con, cái gì đó chúng ta không xem, trả về."
Thiển Hạ đưa tay cầm mảnh khăn tay con trai cầm trong tay đi lên lầu bỏ vào
ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ của anh, sau đó kéo lại.
Tần Trác Luân, có lẽ mình quyết định đến tìm anh ta là sai lầm, hoặc có thể là do cô đã quá xúc động rồi