Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324973

Bình chọn: 8.00/10/497 lượt.

t của cô thì Lan Sơ liền mơ mơ màng màng thanh tỉnh lại.

Mở hai mắt ra, đột nhiên thấy gương mặt Mẫn Huyên gần trong gang tấc, Lan Sơ nhất thời kinh hãi. Cô tuyệt đối là theo bản năng, liền lăn một vòng từ bên kia giường nhảy xuống giường. Cách giường, vẻ mặt phòng bị nhìn Mẫn Huyên. Cô lại buông lỏng đề phòng. Cô sớm nên đoán được hôm nay sau khi Vưu Hải Lâm tới, Mẫn Huyên có thể sẽ trở lại sớm. Cô chỉ là không có nghĩ đến, hắn sẽ đã sớm trở lại như vậy.

Phản ứng của Lan Sơ, không khỏi khiến Mẫn Huyên có cảm giác có chút bị thương. Hắn cố gắng khắc chế xung động đáy lòng mình, trên mặt tràn đầy nghiêm túc hỏi: "Cô thật chán ghét tôi như vậy sao?"

"Anh đem tôi nhốt ở nơi này, anh cảm thấy tôi sẽ không ghét anh sao?" Lan Sơ cảm thấy buồn cười, Mẫn Huyên đây không phải là đang nói nói nhảm sao? Đổi thành cô nhốt hắn, hắn sẽ cảm thấy cao hứng sao? Bởi vì hắn thích cô, cho nên cô nên giả bộ chính mình vô cùng vui vẻ khi bị hắn giam lỏng sao?

"Tôi chỉ là hy vọng cô có thể cho tôi một chút thời gian cùng cơ hội, thử tiếp nhận tình cảm của tôi đối với cô." Mẫn Huyên tự biết đuối lý, nếu không phải là Lan Sơ bất chợt nói đi muốn đi, hắn tuyệt đối sẽ không ra hạ sách này. Dù là Lan Sơ trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận hắn, chỉ cần cô không đi, hắn cũng sẽ không nhất thời xúc động đem cô nhốt ở nhà mình. Nếu khong gắp, hắn có thể cắn răng không gặp. Một khi đã gặp, muốn hắn như thế nào còn nhịn được?

"Tôi cũng vậy đã nói qua, anh vĩnh viễn đều chỉ là em trai hàng xóm." Lan Sơ quả thật không chịu cho Mẫn Huyên chút cơ hội nào. Đừng nói có sự tồn tại của Vưu Hải Lâm, nếu không có sự tồn tại Vưu Hải Lâm, cô cũng không nhất định sẽ tiếp nhận.

Mẫn Huyên không nhịn được đứng lên, vừa nói vừa đến gần Lan Sơ. "Chuyện quá khứ, cũng đã qua, tôi hiểu cô chịu rất nhiều tổn thương, nhưng là cô không thể vì vậy liền cự tuyệt mọi người."

Lan Sơ lui về phía sau mấy bước, trả lời: "Cái này cùng quá khứ không có quan hệ."

Thấy thế, Mẫn Huyên dừng bước. Yên lặng nhìn Lan Sơ hồi lâu, đột nhiên, hắn không kiềm chế được đem câu nói chôn dấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, thổ lộ ra. "Lan Sơ, anh thật sự vô cùng yêu em."

"Thật xin lỗi, tôi không thương anh." Mẫn Huyên lời còn chưa dứt, Lan Sơ đã bật thốt lên lời nói cự tuyệt. Cô ghét Mẫn Huyên cưỡng bách cô, cô ghét Mẫn Huyên cứng rắn làm trái với nguyện vọng của cô như thế. Đông Lí Lê Hân muốn cùng cô tranh giành đứa bé, cuối cùng cũng không có giành thắng cô. Huống chi là Mẫn Huyên hiện tại rõ ràng muốn cưỡng bách cô tiếp nhận tình cảm của hắn? Trong miệng nói là hi vọng cô cho hắn cơ hội cùng thời gian, trên thực tế hắn căn bản cũng không có cho cô quyền cự tuyệt. Nếu không, cô hiện tại cũng sớm đã bay đến vùng khác đi.

Lan Sơ cự tuyệt dứt khoát tới cực điểm, khiến cả người Mẫn Huyên thoáng chốc liền lạnh xuống mấy phần. Hắn nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Lan Sơ. Bất chợt, nhấc chân sải bước tiến tới gần Lan Sơ.

Lan Sơ cả kinh, vội vàng muốn tránh, cũng không có nơi để trốn.

Mẫn Huyên bước ba bước lớn, liền chắn trước mặt của Lan Sơ. Tiếp đó, hắn duỗi cánh tay dài một cái, gắt gao đem Lan Sơ ôm vào trong ngực.

Lan Sơ kiên quyết không chịu thỏa hiệp, cố gắng giãy giụa. Lại bất đắc dĩ người nhỏ bé có bao nhiêu sức lực. Dáng người cách xa, làm cho cô hoàn toàn không lay chuyển được Mẫn Huyên một chút nào.

"Anh sẽ không buông tay, vĩnh viễn." Mẫn Huyên dán lỗ tai Lan Sơ, giống như lập lời thề nói ra quyết tâm của mình, sau đó liền lập tức buông lỏng cánh tay, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng ngủ Lan Sơ.

Ngơ ngác nhìn Mẫn Huyên hung hăng đóng sầm cửa phòng ngủ, Lan Sơ không nhịn được sững sờ kinh hãi ngay tại chỗ.

Mẫn Huyên thật sự vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay sao? Vậy cô sẽ không thể trông cậy vào hắn có một ngày nào đó sẽ tự mình nghĩ thông, sau đó đưa cô và cục cưng an toàn rời đi? Chính là cô nghĩ cũng đừng nghĩ có thể quang minh chính đại từ của lớn nhà Mẫn Huyên đi ra ngoài.

Nếu như Mẫn Huyên không thả cô đi, vậy cô phải làm như thế nào mới có thể rời đi?

Lan Sơ sững sờ đi tới trước giường nhỏ của cục cưng, cúi đầu nhìn cục cưng ở bên trong giường nhỏ vẫn ngủ vô cùng ngọt ngào như cũ, tâm tình trở nên nặng nề dị thường. Bất luận như thế nào, cô nhất định phải rời đi. Cô tuyệt không thể vì vậy liền thỏa hiệp chấp nhận.

Cúi người xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cục cưng, Lan Sơ chợt phát hiện, bộ dáng cục cưng, tựa hồ cùng Đông Lí Lê Hân bắt đầu có mấy phần tương tự. Trước kia, cho tới bây giờ cô cũng không có chú ý tới bộ dáng của cục cưng. Hôm nay nhìn kỹ, mới phát hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng, ít nhiều vẫn có chút bóng dáng của Đông Lí Lê Hân.

Bỗng nhiên, Lan Sơ nghĩ tới một khả năng. Đông Lí Lê Hân thật sự buông tha tiếp tục điều tra tung tích của cô và cục cưng rồi sao?

Nếu như cô có thể nghĩ được một biện pháp, để lộ ra đầu mối của mình. Hắn có kịp thời bị bắt được manh mối này hay không? Cũng tiếp tục điều tra đầu mối cô cho, một đường truy xét được hành tung cùng hoàn cảnh của cô và cục cưng?

Lấy suy đoán c