XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324953

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

ùng nhau chạy tới." Nếu không phải là bởi vì lấy thân phận của Hồng Quyên dễ dàng xuất hành hơn, Hoàng Oanh thật muốn hiện tại liền tự mình trực tiếp xuất phát đi tìm Lan Sơ.

"Sẽ không có vấn đề , nhất định là Lan Sơ vội vàng nên đã quên." Bạch Nhã cố gắng lạc quan phản bác một câu.

Nhưng Hồng Quyên và Hoàng Oanh cũng không có ai lên tiếng ủng hộ. Không phải họ không muốn lạc quan, họ chỉ là lo lắng quá mức vấn đề an toàn của Lan Sơ và đứa bé. Trước khi họ có thể xác định chắc chắn, họ không có biện pháp giả bộ lạc quan. Như vậy sẽ làm họ lo lắng hơn.

Ban đêm đầu mùa hè, vốn là mùa thích hợp với giấc ngủ nhất. Một buổi tối này, chỉ sợ Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh, ba người nhất định là khó có thể ngủ say rồi.

Vậy mà ở đây buổi tối hôm nay. Giống nhau không ngủ ngon còn có một người khác, đó chính là Đông Lí Lê Hân.

Thời gian Lan Sơ mang theo đứa con biến mất đã hơn nửa năm. Thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn lại tuyệt không ngắn. Nhưng là, hắn thủy chung không có được một chút tin tức nào có liên quan đến Lan Sơ. Hắn duy nhất có thể xác định chính là Lan Sơ và đứa con hẳn là trải qua cũng không tệ lắm. Nếu không, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh như thế nào lại vẫn luôn không lộ ra chút sơ hở nào? Họ có thể trấn định như vậy, liền có thể chứng minh tình huống của Lan Sơ và đứa bé cho tới bây giờ.

Hắn thật sự cũng không muốn đối với Lan Sơ và đứa bé làm chuyện gì, tại sao bọn họ lại phòng hắn chặt như vậy? Hắn chỉ là muốn gặp đứa con của hắn một lần. Hắn có một dự cảm, con của hắn nhất định là một cô con gái vô cùng đáng yêu. (chính xác)

Tuy là đầu mùa hè, nhưng gió núi ban đêm, ít nhiều vẫn có một chút lạnh lẽo.

Đông trong lê hân khoác áo choàng tắm, đứng ở trước cửa sổ sát đất gió thổi thật lâu, mới đóng cửa sổ, lên giường ngủ. Nhưng là, sau khi lên giường, hắn vẫn không ngủ được như cũ. Cho đến rạng sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng hắn liền không khỏi thanh tỉnh lại.

Không biết vì sao, trong nháy mắt Đông Lí Lê Hân mở hai mắt ra, trong lòng liền bắt đầu mơ hồ có một loại tâm tình kỳ quái. Tựa hồ có chút không yên lòng.

Nhanh chóng rửa mặt xong, bữa ăn sáng tùy ý lấy ăn một chút, Đông Lí Lê Hân trực tiếp xuất phát đi công ty.

Thời gian vẫn còn rất sớm, cả trong công ty, trừ bỏ nhân viêng bảo vệ, Đông Lí Lê Hân tuyệt đối là người đầu tiên tới công ty người.

Ngồi thang máy đi thẳng lầu cao nhất, hắn yên lặng một mình vượt qua vắng ngắt, yên tĩnh xử lý công việc. Từng bước từng bước đi vào trong phòng làm việc của mình.

Ở trước bàn làm việc ngồi xuống, Đông Lí Lê Hân lại bắt đầu một ngày làm việc mới.

Kỳ quái là theo thời gian trôi qua từng chút một. Đáy lòng Đông Lí Lê Hân một cỗ cảm xúc không yên lòng, chẳng những không có biến mất. Ngược lại bắt đầu thay đổi càng thêm rõ ràng một chút.

Mà loại cảm giác không an tĩnh, làm cho người ta uể oải cả buổi chiều, rốt cuộc lấy được xác minh.

Ba giờ chiều, Uông Tĩnh Phong đột nhiên hấp tấp xông vào phòng làm việc của Đông Lí Lê Hân. Hắn xông vào quá nhanh, cho tới khi hắn đẩy ra cửa chính phòng làm việc, thiếu chút nữa cả người đụng úp sấp trên cửa đi.

"Tra được, rốt cuộc tra được!"

Uông Tĩnh Phong kích động nhào tới trước bàn Đông Lí Lê Hân xử lý công việc, nắm chặt tập giấy ở trên tay có khoảng 4, 5 tờ một cái bốp liền đặt trước mặt của Đông Lí Lê Hân.

Nghe vậy, trái tim của Đông Lí Lê Hân đột nhiên căng thẳng, lập tức liền cầm lên tư liệu Uông Tĩnh Phong mang tới cẩn thận lật xem.

Tĩnh Phong thở hồng hộc, hắn liên tiếp hít thở sâu vài hơi, mới thoáng bình phục hô hấp của mình. Sau đó, đối với Đông Lí Lê Hân giải thích: "Từ mười một giờ trưa đến xế chiều hai giờ, Lan tiểu thư một mực dùng chính thẻ tín dụng của mình tiêu phí. Cho nên, lập tức liền tra được. Tin tức hai giờ sau, bọn họ vẫn còn truy xét, bởi vì vội vàng thông báo cho cậu, cũng chỉ đem thông tin hai giờ trước đưa tới." Lúc này, hắn có thể hoàn toàn thở phào một cái rồi. Nếu là vẫn luôn không tìm được Lan Sơ, hắn thật sự hoài nghi Đông Lí Lê Hân có phải hay không để cho hắn cả đời phải đi tìm như vậy.

Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, yên lặng nhìn tài liệu.

"Chỉ là, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, cô ấy vẫn dấu kín vô cùng tốt, tại sao hôm nay lại đột nhiên đem hành tung của mình hoàn toàn bại lộ ra ngoài?" Khoảnh khắc Uông Tĩnh Phong lấy được tài liệu, trong lòng trước tiên liền sinh ra nghi vấn như vậy. Thời điểm đang muốn nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới đột nhiên nhớ tới một người khác có thể sẽ là tin tức rất hữu dụng. "A, đúng rồi, còn có một chuyện, thời điểm nửa đêm hôm qua, Hồng cảnh quan gọi Bạch Nhã và Hoàng Oanh đến nhà cô ấy đi. Nhưng hai người ở nhà Hồng cảnh quan không có nán bao lâu liền đi. Sau đó, buổi trưa, Hồng cảnh quan hình như đi công tác. Nhưng thành phố cô ấy muốn đi, cùng thành phố chỗ Lan tiểu thư ở không phải cùng một chỗ." Tin tức của Lan Sơ quá mức đột ngột, thế cho nên hắn không có thời gian suy xét liên hệ hai chuyện trong lúc này.

Đông Lí Lê Hân ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân, hơi nhíu lông