
nh lập tức dừng bước, đúng lúc này, Mạnh Thiếu Văn đã đuổi kịp.
Anh ta chắn trước mặt hai người, suy nghĩ và ánh mắt đều chỉ tập trung vào Ngu Vô Song, chứng kiến cảnh hai người này tay trong tay khiến cho cõi lòng anh ta đau xót, mấy lời nói không tự chủ được mà bật ra: “Ngu Vô Song, rốt cuộc cô là ai? Vì sao phải làm giả thân phận và bối cảnh? Tôi đã điều tra rồi, Bắc Kinh hoàn toàn không có ai như cô hết.”
Chuyện này Ngu Vô Song đã sớm được Hoắc Cố Chi nói qua, cho dù thân phận bối cảnh làm giả có bị người ta nhìn ra, nhưng nhất định sẽ không thể tìm được một chút bằng chứng nào, cho nên Ngu Vô Song cũng chẳng hề tin tưởng lời nói của người đàn ông trước mặt.
Cô mím môi cười, trong mắt lộ ra nhàn nhạt âm u: “Tổng giám đốc Mạnh đuổi theo tôi chỉ để hỏi điều này thôi sao? Đúng là buồn cười, thân phận và bối cảnh của tôi thì có liên quan gì tới anh?”
“Nói như vậy, những thứ kia đều là giả?” Mạnh Thiếu Văn tóm được sơ hở trong lời nói, con ngươi đen như bảo thạch của anh ta xẹt qua một chút ánh sáng, nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, càng nhìn càng thấy kinh hãi, chỉ cảm thấy người phụ nữ này vô cùng giống với người trong trí nhớ.
Lúc anh ta còn đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Cố Chi tâm tình khó chịu đã không thể nhịn được nữa, anh trực tiếp châm chọc, chế giễu: “Mạnh Thiếu Văn, mày hình như nhìn nhiều quá rồi đấy? Nhìn rõ rồi chứ, Ngu Vô Song là vợ chưa cưới của tao, không có lấy nửa xu quan hệ với mày! Về sau đừng có mà ở trước mặt tao mà làm bộ tình cảm, cẩn thận tao đánh mày thành gấu chó!”
Editor: Thiến Tiếu Tiếu
Mẹ Hoắc Cố Chi đã qua đời khi anh học lớp mười, từ đó về sau anh vẫn ở
nội trú, sau khi học xong trường quân đội và hoàn thành giáo dục càng
làm tính tình anh lạnh lùng, cứng rắn hơn. Mặc dù bây giờ anh bắt đầu
kinh doanh, mặc áo mũ chỉnh tề, nhưng sự tàn nhẫn bên trong bản chất vẫn không biến mất.
Ánh mắt anh âm trầm, lúc này, gương mặt luôn bình tĩnh lại có sự lạnh
lùng nhàn nhạt, lạnh nhạt nhìn người đàn ông đối diện, nói một câu khiến người ta rợn cả tóc gáy: "Mạnh Thiếu Văn, tuy cậu đã đạt được nhiều
thứ, nhưng cậu tưởng rằng mình đã có được toàn bộ? Có Hoắc Cố Chi tôi ở
đây một ngày, cậu đừng mong an nhàn!"
Anh thản nhiên uy hiếp Mạnh Thiếu Văn ở nhà cũ nhà họ Mạnh, không có ý giấu giếm.
Mặc dù anh là chú của anh ta, nhưng từ trước đến giờ, giữa bọn họ không
có thân tình. Ngược lại, cả nhà bọn họ cực kỳ kiêng kỵ với anh, nếu như
vậy, anh cần gì phải nhớ tình xưa?
Có thể do khí thế của người đàn ông trước mặt quá mức lạnh lùng, ép Mạnh Thiếu Văn hồi lâu không nói nên lời, ánh mắt anh ta như kinh ngạc, lại
như sững sờ nhưng vẫn quan sát hai người, đáy mắt thoáng qua tia kinh
ngạc.
Thật ra thì anh ta nên phản bác, anh thích người phụ nữ tên Uyển Như nhất, sao có tình cảm với người phụ nữ khác được?
Nhưng dưới đôi mắt trong suốt, kiều mỵ của Ngu Vô Song, lời muốn phản bác không có cách nào thoát khỏi miệng.
Hoắc Cố Chi thấy vậy, khinh thường hừ lạnh một tiếng, ôm chặt người phụ
nữ bên cạnh hơn, dùng cái này để nói rõ chủ quyền: "Tôi không phải ông
nội mà coi cậu là bảo bối, tôi có thể không giành Hằng Viễn với cậu
nhưng Ngu Vô Song thì cậu đừng mơ tưởng!"
Bỏ lại giọng nói lạnh lùng, anh liền ôm người phụ nữ trong ngực lên xe
rời đi, để lại Mạnh Thiếu Văn một người đứng tại chỗ với sắc mặt rét
run.
Cả người anh ta bị trời chiều bao phủ ở trong ánh sáng chói lọi, rõ ràng là ấm áp như mùa xuân lại làm cho anh ta như rơi vào hầm băng cực kỳ
rét lạnh.
Giọng nói âm trầm của người đàn ông kia vẫn còn vang trong tai, làm anh
ta tâm loạn như ma, Ngu Vô Song rốt cuộc có thân phận gì? Đáng giá để
anh tốn công tốn sức làm một thân phận giả? Còn bí ẩn như thế?
Anh (HCC) lừa gạt ông nội, kiên quyết ở nước Mĩ, nhưng anh ta (MTV) đã
sớm điều tra rõ, mấy năm này anh ở nước Pháp, hơn nữa năm đó anh đi gấp
như thế, như đang giấu bí mật không thể cho người khác biết…
Nghĩ lại tất cả, một tia sáng lóe qua đầu Mạnh Thiếu Văn, đáp án có chút chân thực….
. . . . . .
Ngu Vô Song bị anh kéo lên xe, vẫn giữ yên lặng, kỳ thực ít nhiều cô cũng bị khí thế vừa hắc ám vừa lạnh lùng của anh hù dọa.
Hai người cùng giường chung gối đã năm năm rồi, cô biết rõ anh kinh
doanh cái gì, cả ngày tiếp xúc với thứ đó, tính tình anh có thể ôn hòa
sao?
Dựa vào lương tâm mà nói, anh rất tốt với cô, không yêu cầu cô làm những chuyện mà mình không muốn, nể tự tôn của cô, ngay cả chuyện
báo thù, cũng mặc cho cô giày vò.
Cô vốn vui vẻ, nhìn Mạnh Thiếu Văn sống trong nghi ngờ mỗi ngày, mục đích của cô đã đạt được.
Nhưng hôm nay tới nhà họ Mạnh thăm hỏi lại làm cô bất ngờ. Cô vẫn cho là cô rất hiểu, nhưng bây giờ lại phát hiện cô chỉ hiểu anh có một mặt, ví dụ như mẹ của anh, quan hệ của anh và Mạnh Đạt, cô chỉ biết bề ngoài.
Nghĩ tới đây, Ngư Vô Song áp chế trái tim không thoải mái trong lòng, cô mím môi đỏ mọng, nhìn lướt qua người đàn ông trầm ổn đang im lặng lái
xe, nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm đi, em không còn yêu Mạnh Thiếu Văn
nữa.”
Hoắc Cố Chi nghe vậy, trên mặt không bao nhiêu ý vui mừng,