
giọng nói của anh trước sau vẫn giễu cợt như cũ: “Đã như vậy mà em còn yêu anh ta,
trừ phi Hoắc Cố Chi tôi chết.”
Lời nói như vậy chỉ có người đàn ông này mới bình thản nói như vậy, gò
má Ngư Vô Song trong nháy mắt đỏ lên, cô nũng nịu nhìn anh chằm chằm,
không khỏi oán trách: “Này, Hoắc Cố Chi, anh đừng tự yêu mình như thế có được không? Ai nói em yêu anh?!”
Quan hệ giữa hai người rất giả dối, còn nói cái gì yêu với không yêu, cô đã sớm không tin tình yêu chân thật nữa rồi…
Cô vừa dứt lời, Hoắc Cố Chi liền thắng mạnh xe, lực quán tính, thân thể
Ngư Vô Song lao về phía trước, thật may là có thắt dây an toàn, nếu
không đầu cô sẽ đâm vào kính thủy tinh.
“Em không yêu anh sao?” Chưa hết kinh sợ, Ngư Vô Song chợt nghe thấy
giọng nói lạnh lùng tựa như băng vang lên bên tai, còn lộ ra một tia
phẫn nộ.
Cô chưa kịp suy nghĩ thì thân thể mềm mại bị người đàn ông bên cạnh kéo
vào trong ngực anh, sau đó thấy hoa mắt, đôi môi đỏ mọng bị anh bắt giữ.
Anh dùng sức hôn, anh xông vào miệng cô tùy ý làm loạn, hôn cô đến đầu óc mờ mịt, quên cả suy tư.
Đến nói tình yêu có thể làm cho người ta đầu óc choáng váng, Ngư Vô Song không biết có phải cảm giác hay không, nhưng cô biết, người đàn ông này rất quan tâm cô, cảm giác này đối với cô mà nói không biết là may mắn
hay là bất hạnh…
Cũng may đang ở đường lớn trên núi, chung quang không có chiếc xe nào,
nếu không Hoắc Cố Chi đột nhiên dừng xe, bị tông vào đuôi xe là chuyện
có thể xảy ra.
Ở nơi này có nhiều loại hoa nở rộ, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, anh đè
người phụ nữ xuống, dùng sức hôn không khí trong xe càng thêm mập mờ,
nhưng cuối cùng, Hoắc Cố Chi chợt dừng lại.
Anh thở hổn hển bên tai cô, sau khi nhịp tim trở lại bình thường, lúc
này mới đứng dậy, vỗ trán thở dài nói: “Xin lỗi, tâm tình hôm nay của
anh không được tốt, vừa rồi có chút kích động.”
Tựa vào trong ngực anh, khuôn mặt Ngư Vô Song đã đỏ ửng, cô đưa tay sờ
đôi môi đỏ mọng của mình vừa bị anh hôn, tim đập rộn lên, suy nghĩ một
chút, cô hạ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Tâm tình anh không tốt là bởi vì nhà họ Mạnh?”
“Ừ!” Hoắc Cố Chi nhẹ nhàng lên tiếng, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra
một tia khác thường, Sau khi anh khởi động động cơ xe, lúc này mới trả
lời vấn đề của cô: “Anh khác với Mạnh Thiếu Văn, vừa sinh ra liền có
cuộc sống cẩm y ngọc thực*, là thiếu gia nhỏ được người người sủng của
nhà họ Mạnh. Mẹ anh bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà vì sinh ra anh!”
* Ăn ngon mặc đẹp.
Anh dùng giọng nói lạnh nhạt nhất để kể chuyện kinh tâm động phách nhất
khiến Ngư Vô Song nhất thời cả kinh, tia nhộn nhạo trong mắt dần dần bị
tĩnh mịch thay thế, cô mím chặt môi đỏ mọng, trong lòng do dự mãi, nhưng rốt cuộc không biết nói cái gì cho phải.
Cô chỉ biết nhà họ Cố là quân chính thế gia, trước kia là con gái của
Tham mưu Trưởng quân khu, lúc tuổi còn trẻ được vô số thanh niên ưu tú
theo đuổi.
Nhưng cuối cùng bà đi yêu và quyến rũ một người đàn ông, chính là cha
anh, hơn nữa là một người đàn ông đã có vợ, kết hôn đã nhiều năm.
Năm đó, lúc anh được đón về nhà họ Mạnh, những bí mật đau khổ của nhà
giàu được mọc cánh truyền đến tai thị dân (dân thành phố) Nam Giang, có
người thầm than Mạnh Đạt lúc trẻ rất có mị lực, có người khinh bỉ thân
phận của anh, còn có người xem đây là một câu chuyện cười.
Khi đó, cô là đại tiểu thư nhà họ Giản, cũng khinh bỉ thân phận con
riêng này, cũng không nhìn thẳng vào mắt anh lấy một cái. Hơn nữa, anh
thường đùa giỡn và giở trò lưu manh với cô nên cô ghi hận trong lòng.
Nhưng bây giờ anh lại đem chuyện giấu kín trong lòng nói ra với cô làm cô vừa kinh sợ vừa khó chịu.
Nhớ lại những chuyện năm xưa, mặt Hoắc Cố Chi vẫn bình thản, nhưng đáy
mắt không che giấu mà lộ ra thù hận cùng châm chọc. “Người người đều nói Mạnh Đạt có bản lãnh lớn, già rồi mà có thể sinh con, nhưng năm đó, lúc mẹ anh sinh anh ra mới 23 tuổi, nhỏ hơn ông ta 12 tuổi!” Editor: Thiến Tiếu Tiếu
Chênh lệch 12 tuổi, thế tục không tha, ngay cả người thân thân nhất cũng không thể hiểu.
Từ trước đến giờ, nhà họ Cố là nhà quân chính hiển hánh, luôn cao quý
trong sạch, sao có thể để bị gièm pha? Cố Song Song vì bảo vệ đứa bé
trong bụng, ngang nhiên cãi lời Cố Hoằng Huyên, khiến Cố Hoằng Huyên cả
đời kiêu ngạo tức giận trở mặt tại chỗ, không để ý tới tình cha con mà
đoạn tuyệt quan hệ với bà.
Hoắc Cố Chi đã sớm vượt qua tuổi kích động dễ giận, năm anh ba mươi tám
tuổi chính là lúc sự nghiệp thành công, có được sự giàu có, cũng được
tính là nhân vật có một không hai ở Nam Giang, nhưng mỗi lần nghĩ đến
chuyện xưa, trong lòng không khỏi oán hận.
Lông mày của anh nhíu chặt, như lộ ra bi thương vô hạn lại mờ mịt, Hoắc Cố Chi như vậy đối với Ngu Vô Song mà nói là xa lạ.
Trong mắt cô, người đàn ông này có sức mạnh vô địch, sẽ không bị bất kỳ
khó khăn nào đánh gục, mặc dù năm năm này luôn cùng cô sống ở nước
ngoài, nhưng anh vẫn buôn bán với quân đội, người đàn ông luôn khiêm tốn lại nói ra lời xuất phát từ nội âm như vậy với cô.
Trái tim Ngu Vô Song có sự khó chịu mà chính cô cũng khôn