
nữa. trên khuôn mặt của anh khó nén lại sự mừng rỡ: “ Anh thật sự rất vui, nơi này không thuộc về chúng ta, ở nước Pháp mới là nhà của chúng ta”
“Nhà” chữ này quá lớn khiến người ta rung động. Ngu Vô Song rõ ràng nhất thời có chút hoảng hốt…..
Trước kia cô cũng có nhà, ở trong căn nhà kia cô có được sự yêu thương của ông nội, còn có tình thương của ba mẹ, còn em gái, tuy có chút chán ghét, nhưng tất cả lại là người thân của cô.
Không biết từ lúc nào, cái nhà kia đã thay đổi, trở nên lạnh lùng ích kỷ, tàn nhẫn, chẳng lẽ sự xuất hiện của Giản Uyển Như thật sự không phải là niềm vui của gia đình? Thậm chí lúc chết đi, trước mặt cha mẹ cái gì cũng có thể thỏa hiệp?
Đã sớm phải đối diện với thất vọng, lúc cô nghe anh nói đến chữ nhà thì trong lòng vốn đã vắng lặng, vậy mà lại có chút nóng lòng.
Cô biết, cô đã bị giam cầm giam cầm vào lòng ngực ấm áp này, cô càng thêm bị giam lại bên anh năm năm nay với sự quan tâm không chút vụ lợi.
Tòa nhà ba mươi sáu tầng cao chọc trời giữa thành phố này là một biểu tượng đặc trưng thể hiện sự tồn tại của Giản thị, Giản thị kinh doanh chủ yếu mặt hàng mỹ phẩm trang sức, các loại mặt hàng xa xỉ, những năm gần đây lại có thêm kinh doanh bất động sản và sản xuất công nghiệp, trên thương trường từ trước tới nay đều hợp tác với Hằng Viễn.
Nếu nói ngay từ đầu Giản An Vương và Hằng Viễn hợp tác vì lợi ích, thì bây giờ hai nhà lại phát triển hợp tác trong hòa bình bởi họ đã trở thành thông gia của nhau.
Dõi mắt nhìn cả Nam Giang, có gia đình nào lại có người con trai nào tuổi trẻ tài cao giống như Mạnh Thiếu Văn? Cho nên Giản Uyển Linh làm ra nhiều chuyện đại nghịch tàn nhẫn, không có đạo lý kia anh ta có thể dễ dàng tha thứ, cũng đều là con rể, hắn cưới người con gái nào cũng không giống vậy?
…..
Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn rất nhanh đã đi lên tầng lầu cao nhất, hai người đi tới đâu cũng không thiếu bọn nhân viên làm việc chào hỏi rất lễ phép, Giản Uyển Linh đều ứng phó rất hoàn mỹ, khiến Mạnh Thiếu Văn ở bên cạnh rất yên tâm.
Mấy năm nay, mặc dù cô ta không hề ra mặt giao tiếp, nhưng vẫn nên có lễ phép, phong độ vẫn không được thiếu, mang theo một người phụ nữ sắc đẹp xuất chúng như vậy đối với người đàn ông mà nói trong bất kỳ trường hợp nào cũng đều rất hài lòng.
Trong phòng hợp đã sớm hội tụ những cổ đông lớn, nhỏ của Giản thị, khi Mạnh Thiếu Văn và vợ xuất hiện, lại gây nên không ít ngạc nhiên.
Đối với Giản Uyển Linh, bọn họ có chút xa lạ, nhưng đối với Mạnh Thiếu Văn, bọn họ rất tin tưởng, lúc này, có người tiến lên chào hỏi: “ A, đây không phải là Mạnh tổng của Hằng Viễn sao, bây giờ lão Giản lại có đứa con rể cưng như vậy, lại giống như hổ có thêm cánh.”
Người đàn ông vừa đi tới trước là người đang giữ chức Phó tổng của Giản thị, là phụ tá đắc lực của Giản An Vương, thời trẻ cùng ông ta chung vai đấu tranh giành thiên hạ, bây giờ trên thương trường rất có danh tiếng.
Lúc này, trước mặt “Lão già” ấy, Mạnh Thiếu Văn không làm bộ làm tịch mà là thể hiện sự hòa nhã lễ độ: “Chú Phương nói đùa, hôm nay cháu cũng chỉ là tới đây với Uyển Như, ba còn trẻ vô cùng, sao đến lượt cháu quơ tay múa chân?"
Được gọi là chú Phương, lúc này ánh mắt của Phương Duy có chút thay đổi, không thay đổi sắc mặt, đem hình ảnh người đàn ông bình tĩnh thông thả kia thu vào mắt, lập tức cười lên ha hả: “Mọi người nhìn đi, Thiếu Văn vẫn còn khách khí với chúng ta, năng lực của cháu chúng ta đều biết, lão Giản có đứa con rể tốt như vậy, nhất định mỗi ngày đều cười trộm đây!”
Câu nói sau cùng nghe thế nào cũng có chút ý tứ chua chát ẩn hiện trong đó, Giản Uyển Linh nghe vào tai không khỏi nhíu mày, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Lão hồ ly này, đừng tưởng rằng cô ta không biết ông ta có chủ ý gì, không phải là ông ta đang bất bình giùm đứa con gái của mình sao?
Môt người đại học vẫn chưa tốt nghiệp, một người lưu manh như vậy dựa vào cái gì cùng cô ta cướp đoạt đàn ông? Cũng không tự nhìn xem chính mình có bao nhiêu giá trị!
Nói đến việc này cũng khéo, Phương Duy có một cô con gái, năm nay cũng vừa mới hai mươi tuổi, đúng là nuông chiều bốc đồng, vì ông ta rất không dễ dàng có được con gái, trong nhà lại có nhiều người, cái gì mà đến bảy người dì, lại càng hết mực cưng chiều đối với cô gái này.
Nói đến điều kiện trong nhà ông ta mặc dù so ra là con thua kém người giàu nhất nhưng ở Nam Giang cũng là nhân vật vang danh ầm ĩ, đứa con gái kia cũng không nhuốm chút bùn. Cả ngày không học hành làm việc gì, chỉ ở bên ngoài đánh nhau gây chuyện.
Nhưng có lần ở quán bar, cô bé đó lại nhìn thấy Mạnh Thiếu Văn , vừa thấy đã yêu, đừng nói là vì anh ta đã có bạn gái chính thức, cho dù anh ta không có, cũng không thể thích một tên côn đồ nhỏ như vậy.
Biết rõ Phương Duy đối với anh ta có phần oán trách, Mạnh Thiếu Văn vẫn cười tươi, anh ta ôm lấy Giản Uyển Linh đứng đó, biểu hiện thanh cao như ngọc : “Ba có thể để ý tới cháu, cũng là nể mặt mũi của Uyển Như, luôn nói cô gái này là bảo bối trong nhà, cháu giống như là đem hoa tươi về nhà, không đối xử tốt, ba nhất định sẽ tính sổ với cháu.”
G