
hết hay sao? Mà người chết thì còn có gì đáng sợ?
Nghĩ thông suốt điểm này, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cười tà.
Trong đám người đó, có một người lớn gan, không kiêng nể gì liền đánh giá dáng người gợi cảm, đáy mắt tràn đầy tinh lực nồng đậm!
“Lão đại, cô gái này dáng người thật tốt, xem chí ít cũng cỡ 36D, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Coi này, toàn thân đều là thịt non, chắc chắn cực kỳ ngon miệng, bọn hắn hôm nay thật có phúc.
………..
Không lâu, Ngu Vô Song đã bị quăng xuống giữa sân trống, cô bị che hai mắt, không nhìn thấy gì, nhưng bên cạnh lập tức có người lên tiếng.
Cô vẫn không nói, có người tiến lên lần mò ngực cô, mập mờ cười nói với Lưu Quyền: “Đại ca, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Hắn nói bắt đầu quá rõ ràng, bất quá bên cạnh mấy người đàn ông kia mắt lại càng sôi sục, cả người đầy dục khí.
Lưu Quyền vẫn chưa kịp suy nghĩ, Ngu Vô Song lập tức đá một cước, đem cái người chiếm tiện nghi của cô đá văng ra ngoài, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, vừa mới đó còn bị trói, cô gái kia đã thần tốc cởi dây thừng, sau đó vén màn mắt lên.
Đôi con ngươi của cô rét lạnh, đôi mắt phượng nhẹ nhàng giờ phút này lại tản ra khí âm u sắc lạnh, Ngu Vô Song đá người đàn ông kia ngã ra sau, chân ngọc mang giày cao gót hung hăng giẫm lên mu bàn tay của hắn, trong nháy mắt, người đàn ông nằm dưới đất kia lập tức phát ra tiếng kêu vang dội giống như heo bị giết.
“Mày nghĩ chiếm tiện nghi tao, mày có mấy cái mạng?”
Rõ ràng là cô gái nhỏ có tính tình dịu dàng, tinh xảo, nhưng lúc này tiếng nói lạnh buốt, mặt mày nhuộm khí tàn ác, lực gót chân của cô tăng lên, người đàn ông kia càng gào thét thêm.
Tất cả mấy người đàn ông còn lại đều sợ ngây người, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn Ngu Vô Song, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ có kết quả như vậy.
Bởi vì theo bọn hắn nghĩ, chưa từng có cô gái nào sau khi bị bắt, còn có thể cử động như vậy.
Nhưng đứng cách đó hai bước, Lưu Quyền lại nhìn thấy rõ ràng, lòng hắn đang thất kinh, nhíu lông mày, hắn nhìn về phía anh em đang sững sốt, hạ giọng lạnh lùng quát lớn: “Còn đứng ngây người đó làm gì, bắt cô ta lại cho tao! Một đứa con gái cũng không xử được, các người còn có công dụng gì?”
Nghe thấy lời phân phó của Đại ca, mấy người trước đó còn đứng bất động, lúc này lại nhao nhao tiến lên, tay ra động tác, miệng hô lớn: “Mày là con đàn bà thối tha, lại còn dám phản kháng, để coi mày còn thời gian để khóc nữa không!”
Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Ngu Vô Song khẽ nhếch lên, không khỏi cười lạnh, cô nghiêng người né tránh người đàn ông này ra đòn: “Muốn mạng của tao, mày cũng cần lượng sức mày xem có khả năng không chứ.”
Dứt lời, cô đưa mắt nhìn và thân người đàn ông đứng cách đó không xa, nhếch môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mắt hắn: “Giản Uyển Linh cho mày bao nhiêu tiền mà đã sai khiến được mày, vì cô ta phải bán mạng như vậy?”
Mới vừa rồi một khắc thôi cũng đã khiến Lưu Quyền không dám xem thường cô gái trước mặt mình, mặc dù cô ta không phải là người luyện võ, nhưng ít ra bản lĩnh nhanh nhẹn, nếu không, căn bản là không thể tự mình cởi trói còn có thể phản công như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn chỉnh lại thần sắc, đáy mắt nhất thời sâu thẳm tối đen, hắn khát máu nhìn chằm chằm vào cô, vung tay lên, ý bảo bọn đàn em dừng tay lại, ngược lại không gấp gáp động thủ: “Thế nào, mày thông qua tao để mua lại cái mạng của mày à? Mày đã biết ai tiêu tiền cho cái mạng của mày, thì mày nên biết rõ, hôm nay, mày trốn cũng không thoát được!”
Đáng chết! Sớm biết thế này đem cô ta giết một phát chết ngay, đều do Giản Uyển Linh muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn hành hạ cô ta, ai biết cô gái này cũng không phải là người lương thiện.
Sợ rằng buổi chiều, dưới đất chỗ bãi đậu xe, cô ta cũng đã sớm phát giác ra. Cho nên đã đẩy Đóa Đáo ra xa, để tự mình sập bẫy.
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, dùng một loại ánh mắt vừa tìm tòi vừa quan sát cô: “Ngu Vô Song, rốt cuộc mày là ai?”
Ngày đó, ở quán trà, Giản Uyển Linh có nói rất rõ ràng, năm đó Giản Uyển Linh chết, thi thể vẫn không tìm được, ai biết là chết thật hay giả chết?
Hai năm trước, hắn cũng lo lắng giống như vậy, nhưng sau một thời gian, hắn cũng quên mất, chợt nhớ tới lời nói của Giản Uyển Linh lúc trước, hắn không thể không quan sát người có tên Ngu Vô Song này thêm một lần nữa.
Lúc này, bọn người kia đã rục rịch ngóc đầu dậy, sau một khắc sẽ phải vướng vào tình huống rơi vào miệng sói, Ngu Vô Song vẫn như cũ, duy trì một nụ cười nhàn nhạt, cô mặc đồ công sở màu đen, trên mặt trang điểm có chút tinh xảo, dù buổi chiều kia trải qua một phen lắc lư, nhưng lúc này cô vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.
“Lưu Quyền, tao biết mày!” Hạ giọng cười cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia hiện ra một tia quỷ dị: “Giản Uyển Linh cũng chỉ là cho mày mấy triệu, như vậy đã có thể mua mày? Lưu Quyền, tao nhớ, mày không phải là loại người dễ thỏa mãn như vậy.”
Giọng nói dừng lại một chút, khóe mắt cô nhìn lướt qua bên cạnh xem tình hình, đáy lòng dần dần đã nắm chắc, sau đó gạt gạt lông mày k