
chắc sẽ không chào mà đi, nhớ lại vẻ mặt lúc trước của cô (NVS), Đóa Đóa nhất thời rùng mình.
Bởi vì Lịch Cảnh Thần và Hoắc Cố Chi có quan hệ anh em tốt nhiều năm, cô cũng biết một chút về mục đích lần này khi chị Vô Song trở về, Giản Uyển Linh này hoàn toàn coi chị Vô Song là cừu địch, chẳng lẽ lần này không thấy chị Vô Song là liên quan đến cô ta?
Nghĩ vậy, cô không thể bình tĩnh, cũng không nghĩ nhiều, lấy điện thoại gọi cho Lịch Cảnh Thần, nói hết tất cả cho anh biết.
Editor: Đường Ngọc
"Ngoan ngoãn chút đi, đừng lộn xộn"
Trong thùng xe hẹp, có tiếng nói thô ráp của một người đàn ông vang lên.
Ngu Vô Song bị che mắt ngồi ở sau xe, tuy không nhìn thấy ánh sáng, nhưng cô có thể cảm nhận đượcc bên cạnh có mấy người đàn ông đang thở phì phò, chỉ tiếc là chủ bọn họ vẫn không lên tiếng.
Có thể là từ khi cô bị bắt lên xe, sau đó cô vẫn bình tĩnh, không có lấy nửa điểm sợ hãi, nên người đàn ông bên cạnh ngồi vuốt cằm,không khỏi kinh ngạc, nhìn về người đàn ông ở phía trước mặt kia hỏi: "Đại ca, con quỷ nhỏ này như thế nào ấy, nó tuyệt đối không thấy sợ hãi?"
Người đàn ông được gọi là đại ca kia là Lưu Quyền, ban đầu hắn lạnh lùng đánh giá một chút, sau đó nhìn Ngu Vô Song, trước đó, cô vẫn còn hôn mê nên không nhìn ra tình huống này, bây giờ, sau một thời gian tỉnh lại mới có cảm giác kỳ quái, bình thường, đứa con gái nào bị người lạ bắt cóc, sau khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên không phải là toàn thân sợ hãi run rẩy không thôi sao?
Nhưng người này lại có ý chế giễu, cứ như vậy bình tĩnh đứng yên ở kia, giống như là không có một chút cảm giác đang gặp nguy hiểm.
Tai nghe thấy những lời này, khóe miệng Ngu Vô Song giật giật, cũng là "phối hợp" bắt đầu diễn trò một chút, miệng cô bị dán băng dính lên đó không phát ra tiếng nói, liền hu hu vài tiếng, người đàn ông bên cạnh nhất thời hiểu ra.
Sắc mặt hắn giận dữ hung tợn nhìn về phía cô gầm nhẹ nói: "Im đi, nếu rơi vào tay chúng tao rồi thì mày đừng nghĩ muốn chạy thoát, không ai cứu giúp mày đâu."
Làm như sợ hãi, nghe thấy những lời này Ngu Vô Song run rẩy nhiều hơn, Lưu Quyền thấy thế, mặt lộ ra vẻ phức tạp, hắn khàn giọng nói ra: "Mày gỡ băng keo trên miệng cô ta xuống đi, ngược lại tao muốn xem coi cô ta muốn nói gì"
Anh em bên cạnh nghe vậy, vội vàng làm theo, miệng đã được tự do, tuy mặt vẫn bị che, cô gái nhỏ giả vờ giật mình, diễn kịch rất sống động: "Các người rốt cuộc là ai? Tại sao muốn bắt tôi?"
Lúc này mới có bộ dạng giống như bị bắt cóc! Lúc này mới giống biểu hiện vốn có của một cô gái!
Bên trong xe, mấy người đàn ông nghe nói như vậy liền thỏa mãn.....
Chỉ là trong những người này không bao gồm cả Lưu Quyền, ngày đó nói chuyện với Giản Uyển Linh không được vui vẻ khiến trong lòng hắn không được thoải mái, vốn là bắt được Ngu Vô Song sẽ vì chuyện này mà được nở mặt nở mày với cô ấy (GUL), chỉ là bây giờ, nhìn cô gái này thật sự hắn thấy có chút không được đơn giản.
Hắn sững sờ chốc lát, sau đó sắc mặt run lên, cũng không biết nghĩ đến cái gì, lời nói ra mang theo âm thanh châm chọc: "Ngu tiểu thư không phải là thần thông quảng đại hay sao? Làm sao lại không biết chúng tôi là ai!"
Tiếng nói này....... người đàn ông này.... ....
Ngu Vô Song cắn cặp môi đỏ mọng, đấy lòng kích động nở một nụ cười lạnh.
Cũng không để cô suy nghĩ nhiều xe liền dừng lại, Lưu Quyền dẫn đầu đi xuống xe, sau đó mở cửa xe, tự tay đem Ngu Vô Song kéo xuống cửa xe, áp sát tai cô, cắn răng hừ lạnh: " Cô tạm thời cứ ở trước mặt tôi mà ra vẻ đi, muốn trách thì trách chính cô đã đắc tội với người không nên đắc tội."
Lời này vừa nói ra, Ngu Vô Song còn gì mà không xác định được? Trong lòng cô cười lạnh hai tiếng, cũng không chút e ngại, ngược lại còn cất giọng phản kích nói: "Thì ra là các người, cô Giản Uyển Linh đó cũng có ít thủ đoạn như vậy, trước đó, tôi đã bắt đầu đoán ra, bây giờ còn dám kêu người tới bắt tôi, cô ta thật sự không chút sợ hãi chuyện xấu này bị lộ ra sao?"
Có thể lúc này là không nghĩ tới như vậy, cô gái này trước mặt mình còn trấn tĩnh như vậy, Lưu Quyền ngẩn người, anh em bên cạnh hắn vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
Bọn hắn vốn là người dùng dao súng để sinh sống, loại người cướp của giết người, không thiếu nhiều lần làm chuyện xấu, nhưng không có cô gái nào giống như cô ấy, mạnh mẽ như vậy, không chỉ có giọng điệu cứng rắn, thái độ này lộ ra không chút sợ hãi.
Hình như đến lúc này , họ mới phát hiện ra có chỗ quỷ dị, bọn hắn nháo nhác nhìn về phía đại ca của mình, đại ca của bọn hắn nhất định thông minh có tài hơn, cũng có thể giải đáp những vấn đề khó khăn trong cảnh hỗn loạn cho bọn chúng.
Nhưng Lưu Quyền không suy nghĩ như vậy, nét mặt hắn trầm xuống đem Ngu Vô Song đẩy về phía trước, bên môi cong lên nói ra một câu tàn nhẫn: "Mọi người chết thì có cái gì phải sợ?"
Lời này vừa nói ra, mấy ngườ đàn ông bên cạnh mới phản ứng lại được, bọn họ nhất thời vui vẻ ra mặt, nghĩ thầm, cũng không phải bình thường sao.
Ai cũng phải chết hết, còn có gì phải sợ? Chủ yếu là nhiệm vụ lần này của bọn hắn không phải muốn hành hạ cô gái này đến c