Teya Salat
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326542

Bình chọn: 9.5.00/10/654 lượt.

u đó cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ đối diện: “Ngu Vô Song, rốt cuộc cô muốn làm gì? Thường ngày chúng ta vô duyên cũng có thù, tại sao cô lại muốn đối địch với tôi đến vậy? Nếu như là vì chuyện ở Hẳng Viễn ngày đó, tôi nhận lỗi với cô có được không? Lúc ấy tôi vẫn chưa biết cô là vị hôn thê của Hoắc Cố Chi!”

Đều là phụ nữ với nhau mà cô ta còn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của người phụ nữ kia, nói gì đến đàn ông?

Thật ra những năm gần đây cô ta vẫn luôn phải tỏ ra hiền hòa, rất ít khi giao tiếp, kể cả có ra ngoài xã giao cũng không hay gây thù với ai, nhưng chỉ cần đối mặt với người phụ nữ này, cô ta sẽ không nhịn được mà nổi đóa, kể cả có cố gắng ẩn nhẫn khiêm nhường thế nào cũng không thể chịu nổi.

Sau khi Cố Chi đi tìm Chu Mịch Phong, Ngu Vô Song có rất nhiều thời gian để nói chuyện với Giản Uyển Linh, nhưng cô không hề nghĩ rằng cô ta vừa mở miệng đã nhận thua như vậy....

Thật đúng là chuyện ly kì, đây là điều từ trước đến giờ cô không hề dám nghĩ đến, hai người tranh chấp, cho đến bây giờ cô cũng không thể tranh với cô ta, được ba mẹ chăm sóc, bạn bè yêu thương, bao gồm cả tình yêu của cô cũng đều thua dưới tay cô ta.

Giờ khắc này, đáy lòng Ngu Vô Song tràn đầy cảm giác thỏa mãn, cô không khỏi nhếch miệng, nụ cười càng hiện lên rõ ràng khi nhìn người phụ nữ đối diện, lành lạnh cười: “Cô Giản đang nhận lỗi với tôi sao? Nhưng dù vậy không phải cô cũng nên cho tôi một lời giải thích sao? Vì sao cô lại phá hỏng công việc của tôi, hơn nữa tôi cái gì cũng tốt, chỉ là tâm quá nhỏ, sau khi bị cô khích bác, ngay cả công việc cũng không thể đi tìm!”

Ngoài miệng thì cương quyết, nhưng trong lòng thì mềm mại, dứt lời xong, cô nắm chặt tay ngọc, mười ngón tay đam sâu vào lòng bàn tay trắng noãn, đau đớn này nhắc cô nhớ lại sự hận thù củ mình.

Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, năm đó cô kiêu ngạo như thế, có từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ phải cúi người xin lỗi tôi như ngày hôm nay không?

Khi cô là Giản Uyển Như, kể cả khi là em gái của cô nhưng cũng không hề đối xử với cô như vậy, ngược lại khi cô là Ngu Vô Song, cô ta lại bắt đầu sợ hãi cô.

A.....khẽ mím đôi môi đỏ mọng, Ngu Vô Song càng nghĩ càng cảm thấy giễu cợt.

Giản Uyển Linh càng thêm đau khổ, nhưng cuối cùng nhớ lại lời của Lưu Quyền hôm đó, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vinch viễn, người phụ nữ này có mưu đồ gì mà lại luôn nhắm vào cô ta như vậy?

Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt trắng noãn thoáng qua sự khiếp sợ, không còn sự khẩn trương cầu xin tha thứ lúc trước: “Cô Ngu chưa nghe câu nói này sao? TRên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn! Nếu tôi đã làm gì khiến cô tức giận vậy bây giờ tôi có thể nhận lỗi với cô không?”

Trong khi nói chuyện, cô ta mỉm cười liếc nhìn Ngu Vô Song, sau đó khôi phục lại sự mềm mại lúc trước, nhìn qua rất hài lòng: “Cô muốn gì có thể nói ra, chỉ cần có thể tôi sẽ đáp ứng toàn bộ!”

Nghe những lời nói này, Ngu Vô Song sửng sốt một chút, ngay sau đó không khỏi cau mày, trong lòng cười lạnh một tiếng nhưng ngoài mặt không thể hiện ra chút nào, mà ngược lại cô còn tỏ ra bí hiểm: “Cô Giản nói vậy là có ý gì? Tô và cô có thâm thù đại hận gì sao? Sao lại khiến cô sợ hãi như vậy?”

Giản Uyển Linh lại cho rằng cô muốn lên giá, đôi mắt kiều mỵ thoáng qua ý khinh thường, sau đó cô ta nở nụ cười sáng chói: “Về sau mọi người ở đây đều chơi đùa trong vòng trong này, chúng ta thật sự không cần vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm hỏng mối quan hệ này, nói cho cùng không phải chúng ta vẫn là người một nhà sao?”

Người một nhà?

Ngu Vô Song nghe vậy, khẽ nhướng đôi lông mày kẻ, mặt phượng đen nhánh thoáng qua sự u ám, giễu cợt nói: “Bây giờ cô Giản đã nhận ra chúng ta là người một nhà rồi sao?”

Ánh mắt như cười như không của cô khiến Giản Uyển Linh cảm thấy không thoải mái, hai người giống như kẻ thù lâu năm vậy, kể cả có thay đổi khuôn mặt nhưng vẫn có cảm giác khó chịu ấy!

Vốn cô ta muốn cho Lưu Quyền giết Ngu Vô Song, nhưng không hiểu sao cô ta lại biết Lưu Quyền tồn tại.

Ý thức được điều này, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nụ cười trên mặt càng trở nên chân thành: “Trước kia chỉ là hiểu lầm thôi, nếu đã là người một nhà thì đừng nói nhiều làm gì, cô Ngu, cô cứ ra giá đi! Chúng ta đều là những người quang minh chính đại, cô nhiều lần nhằm vào tôi không phải vì muốn đạt được lợi ích sao? Nếu bây giờ tôi đã lên tiếng thì cô cần gì phải xấu hổ nữa!”

Nói xong lời cuối cùng, nụ cười dưới đáy mắt càng trở nên lạnh nhạt, nếu không phải vì muốn làm hòa với cô ta, Giản Uyển Linh thật muốn đi lên xé rách nụ cười giả dối kia.

Con đàn bà hạ tiện này dám uy hiếp cô ta? Hừ, tốt nhất đừng để rơi vào tay cô ta, nếu không cô ta nhất định sẽ tút gân lột da, ném cho chó ăn!

Có lúc thì là người một nhà, nhưng cũng có lúc thì cũng chỉ là miếng giẻ rách chỉ đáng bỏ đi mà thôi!

Ngu Vô Song quá hiểu tâm tư người phụ nữ này,cô mấp máy đôi môi đỏ mọng, lười biếng tựa vào ghế salon, hơi nghiêng người về phía trước, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cô khó nén ánh sang sắc bén: “Cô Giản! Xem ra cô thật sự có chứng hoang tưởng rồi, hơn nữa b