
àng,
và còn cả một đứa con trai nữa.
Con trai cô-La Minh Nhật-là một đứa trẻ rất đáng yêu, cũng đẹp trai và
thông minh như cha nó vậy. Nó lại còn thích xem mấy kênh Tài chính-kinh
tế nữa, có lẽ do ảnh hưởng của Bi. Nó không thích con gái, nó cũng chẳng có bạn bè, ngoài Bi ra thì nó chỉ có một mình và mẹ; vì thế nó yêu mẹ
nó lắm!
-Cái này để chỗ nào hả mẹ?_Nó kéo một cái túi nhỏ theo sau mẹ mình.
-Con mang vào đây đi!_Na đẩy cánh cửa phòng ngủ ra cho con trai rồi ôm mấy đống đồ đi vào phòng bên cạnh.
-Mẹ ơi! Trong này chưa có đồ đạc!_Nó rớn cổ nói vọng sang phòng bên.
-Lát nữa người ta sẽ mang đến, con cứ để túi lên giường đi!
Minh Nhật nghe mẹ nói thế thì nhanh chóng quăng túi lên giường rồi chạy sang chỗ mẹ.
-Mẹ cần con giúp gì không?_Nó thấy mẹ nó đang lấy mấy thứ nhỏ nhỏ xinh
xinh trong túi ra bày lên kệ tủ thì cũng lắng sắng chạy theo.
-Con ra ngoài chơi đi, mấy thứ này để mẹ làm được rồi!
-Dạ! Vậy con có thể đi qua nhà hàng xóm chơi không?
-Nếu ở trên tầng này thì được!_Mẹ nó vẫn chăm chú vào công việc của mình, chỉ thuận miệng đáp ứng nó.
-Vâng, con chỉ sang mấy nhà bên cạnh thôi! Lát con sẽ về ạ!_Nó cười tít mắt, hôn má mẹ nó một cái rồi chạy đi.
Những căn hộ ở đây, nếu không có số nhà trước cửa thì nhìn vào rất khó
nhận ra. Minh Nhật ra khỏi cửa, phân vân không biết vào nhà bên trái hay bên phải trước. Lưỡng lự một hồi rồi nó cũng quyết định…tung đồng xu.
Đồng xu xoay trờn trên mặt đất, chậm dần, chậm dần…Nhưng đúng lúc nó sắp dừng lại, thì bị một chiếc giày dẫm lên. Minh Nhật đang chăm chú nhìn
đồng xu, nhất thời giật mình ngước lên. Woa…người đứng trước mặt nó thật là đẹp nha! Một chú tầm tuổi mẹ nó, mặc âu phục chỉnh tề…đặt biệt là có màu mắt xanh lam giống nó. Bạn bè nó thường trêu nó là con lai, nhưng
nó không quan tâm, mẹ nó nói màu mắt nó giống cha, mẹ rất thích màu
này…thế là được rồi!
-Cháu không sao chứ?_Người đó ngồi xuống trước mặt nó hỏi thăm.
-Dạ, con không sao ạ!_Nó lễ phép đứng lên, cúi đầu đáp.
-Sao cháu lại ở đây? Cha mẹ cháu đâu?
-Mẹ con đang ở trong nhà. Hôm nay mẹ con con mới chuyển đến. Chú cũng ở tầng này ạ?
-Ừ..Cháu có muốn vào nhà chú chơi không?_Người đó đứng lên, đi đến căn
hộ bên trái ngay cạnh căn hộ của mẹ con nó, rút chìa khoá ra mở cửa.
-Dạ có!_Nó hớn hở chạy theo. Không ngờ chú này lại là hàng xóm của mẹ con nó.
Nó chơi ở đó rất lâu, chạy khắp nơi lục lọi nghịch ngợm. Không hiểu sao
ngay từ khi nhìn thấy, nó đã cảm thấy mến người này rồi! Nó còn ước đây
là cha nó nữa chứ!
Ngôi nhà rộng, nhưng anh lại sống một mình, vì thế anh để cho Mịnh Nhật
chạy khắp nhà, thích cái gì thì chơi cái đó. Nó rất đáng yêu, tuy anh
không thích trẻ con cho lắm, nhưng với nó thì lại khác, anh có cảm giác
thật gần gũi và thân thiết với nó.
-Chú cũng xem kênh này ạ?_Minh Nhật chạy đến, ngồi xuống bên cạnh anh, rồi chăn chú vào màn hình TV.
-Cháu cũng thế sao?_Anh hơi ngạc nhiên khi có người hỏi mình như thế, mà lại còn là một đứa trẻ nữa chứ.
-Dạ! Trước đây con với anh Bi thường hay xem cái này.
-Cháu thấy thế nào?
-Cũng hay ạ!_Nó trả lời, nhưng đôi mắt thì lại gián chặt vào màn hình TV. Có lẽ đã là thói quen của nó rồi.
Anh không làm phiền nó nữa, cũng tập trung xem. Nhìn hai người họ lúc này, nếu không biết còn tưởng họ là cha con nữa.
Nó chơi đến tận giờ ăn cơm mới trở về. Trong nhà đã bật đèn sáng trưng, nhưng nó gọi mãi mà chẳng thấy mẹ nó trả lời gì cả?
-Mẹ ơi! Mẹ ở đâu?
-…….._Vẫn không thấy gì. Không lẽ mẹ ra ngoài rồi sao?
-Mẹ ơi…mẹ…_Nó đi khắp các phòng tìm kiếp. Chợt nó nghe thấy tiếng kêu
rất nhỏ phát ra từ phòng tắm. Trong đầu nó liền xuất hiện cảnh tượng
giống năm nó 2tuổi: Mẹ nó bị trượt chân, ngã trong phòng tắm, ngất xỉu
tai chỗ. Lúc đấy nó còn quá nhỏ, chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi bên
mẹ khóc rống lên. Cũng may mẹ của Bi nghe thấy nó khóc mà chạy sang đưa
mẹ nó đi bệnh viện. Lần này không lẽ lại thế?
-Mẹ…Mẹ bị làm sao thế?_Nó chạy nhanh vào phòng tắm, hoảng hốt đến bên mẹ mình. Mẹ nó ngã nhoài trên sàn đá ướt nhẹp, từ chỗ đầu mẹ nó máu theo
dòng nước loang ra ngày một rộng.
-Mau..gọi..cấp cứu đi con!_Mẹ nói thều thào nói, giọng nói rất nhỏ, yếu ớt.
Nó sợ lắm! Mẹ nó lúc nào cũng thế, luôn luôn bất cẩn như vậy, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả! Nó chạy đi tìm điện thoại…nhưng tìm mãi
cũng không thấy đâu.
-Mẹ ơi…điện thoại..ở chỗ nào?_Giọng nó run run, nghèn nghẹn trong cổ
họng. Vừa hỏi xong nó lại càng hoảng hơn. Mẹ nó không có trả lời, bất
tỉnh rồi._Mẹ ơi tỉnh lại đi! Mẹ đừng làm con sợ mà! Mẹ mở mắt nhìn con
nè…mẹ…mẹ ơi….
Nó lay mãi mà mẹ nó cũng không tỉnh, máu ở đầu càng chảy ra nhiều hơn.
Chợt nó nghĩ đến chú hàng xóm, thế là nó chạy đi, bước chân rất nhanh,
vấp ngã mấy lần.
-Cộc…cộc…cộc…!_Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, giọng nó ngắt quảng gọi cửa_Chú Phong ơi….Chú cứu…mẹ con với!
Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng nó liền bỏ dở sấp tài liệu trên tay, đi nhanh ra mở cửa.
-Chuyện gì thế cháu?
-Chú ơi..mẹ con bị ngã…ngất xỉu rồi…chú đưa mẹ con đến viện đi!
-Mẹ cháu đâu? Mau dẫn