Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 7.00/10/312 lượt.

ới lại

không có đoạn này thì sẽ không có những chuyện tiếp theo. Mọi người đừng trách mình vì cái đoạn hơi đen tối này nhá!)

-------------------

-Há miệng ra nào!_Phong đưa một muỗi cháo đến trước miệng Na sau khi đã

làm công tác hạ nhiệt, (Tức là thổi cho nguội bớt ấy!) cười dịu dàng dỗ

cô ăn.

Cô ngoan ngoãn làm theo, đem muỗi cháo kia nuốt vào, nhiệt lượng từ nó

toả ra làm cả người cô ấm áp hẳn lên. Đựa người khác chăm sóc thật tốt,

được người mình yêu chăm sóc lại càng thích hơn! Câu này rất đúng nha!

Thế giới của cô lúc này chắc chỉ có tồn tại một màu duy nhất là màu hồng thôi á!

-Con dâu của ta thế nào rồi?_Đang chìm trong hạnh phúc ngập tràn thì có tiếng nói phá hoại vang lên.

Cô đưa mắt nhìn lên. Là ông ta! Đã mấy ngày rồi ông ta không xuất hiện,

cô cơ bản là đã quên mất sự tồn tại của ông ta. Hôm nay ông ta lại đến

đây, không biết có chuyện gì nữa?

-Cảm ơn cha quan tâm! Cô ấy đã khoẻ lên nhiều rồi!_Hắn không thèm để tâm đến ông ta, nhàn nhạt mở miệng đáp lại, tay vẫn tiếp tục múc cháo.

Nghe Phong gọi một chữ “Cha”, trong đầu Na không khỏi khinh ngạc một

trận. Vậy là..ông ta là cha của hắn sao? Thật là cha con sao?

-Thế thì tốt, chờ con dâu khoẻ lại ta sẽ tổ chức đám cưới cho hai

đứa!_Ông ta khẽ động khoé miệng, đối lại ánh mắt trân trối của Na bằng

một cái nhìn bình thản_Nghỉ ngơi tốt nhé con dâu!

Sau khi ông ta đi rồi, Na liền đưa mắt nhìn Phong, biểu tình không thể tin được trừng mắt hỏi hắn:

-Ông ta..là cha anh sao?

-Ừm!_Hắn khẽ gật đầu, không quan tâm lắm tiếp tục múc cháo cho cô ăn.

Nhưng lại thấy cô đờ người ra, có vẻ không ổn lắm_Em không sao chứ?

-Không sao!_Cô thuận miệng đáp một câu, nhìn hắn một cách khó hiểu, rồi

mỉm cười yếu ớt nói với hắn_Em nó rồi, em muốn nghỉ ngơi!

-Được rồi, vậy em ngủ một chút đi nhé!_Hắn vừa nói vừa đặt bát sang bên

cạnh, rồi đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên người cô thật cẩn thận.

Cô nhắm mắt lại, nhìn có vẻ bình yên nhưng trong lòng lại đang bắt đầu

nổi sóng gió. Họ là cha con..thực sự là cha con! Cô không thể làm con

dâu ông ta được, cũng không thể ép Phong từ cha mình được. Phải làm sao

đây? Làm sao mới tốt đây? Trả qua gần 2 tháng nghỉ ngơi

tĩnh dưỡng, rốt cục vết thương của Na cũng đã lành hẳn, không để lại

chút dấu tích nào, có thể ra ngoài đi lại mà không phải suốt ngày nằm

trên giường nữa. Vào thời điểm này trong năm, thông thường là cô đang đi săm đồ tết với mọi người rồi. Ở nhà cái đám anh em kia còn bày đặt cả

gói bánh trưng với làm mứt nữa. Tuy không khoé tay lắm nhưng được cái ăn khá ngon, cũng coi như không phí công. Còn nữa, đêm 30 thì toàn bộ mọi

người tụ tập lại bên nhau, bắn pháo hoa ong cả tai, cười nói hết sức vui vẻ…Nhìn cảnh sắc bên đường, cô rất muốn chạy một mạch về nhà!

-Anh Phong!_Cô tựa vào vai Phong, thấp giọng kêu một tiếng.

-Muốn ăn gì sao?_Hắn dịu dàng nhìn cô.

-Không!_Cô cúi đầu đáp lại, có chút xấu hổ. Quả thực dạo này cô có ăn

“Nhiều hơn một chút” so với bình thường. Nhưng mà vừa rồi cô mới ăn mà,

hắn có cần lúc nào cô gọi là lại nghĩ cô muốn ăn thế không?_Em..muốn về

nhà!

-Về nhà?_Hắn ngạc nhiên hỏi lại, rồi lại thấy có cảm giác không an tâm trong lòng_Em không muốn ở bên anh sao?

-Không phải thế!_Hắn hiểu sai ý rồi!_Em chỉ muốn về thăm mọi người thôi! Đã lâu không gặp, em..nhớ họ!

-Thế à!_Hắn thở phào nhẹ nhõm, siết chặt tay ôm cô chắc hơn_Vậy lúc nào đi thì nói với anh, anh sẽ về cùng em!

-Ừm!_Cô khẽ gật đầu, vùi vào lòng hắn hưởng thụ hạnh phúc ít ỏi sắp kết thúc này.

………………...

Không khí tết quả thật là càng gần càng náo nhiệt hơn! Từ đầu ngõ đến

trong nhà, đâu đâu cũng thấy cờ hoa, đèn điện giăng chit chit. Vào buổi

tối lại càng rực rỡ, đẹp đẽ hơn! Làm cho ai nấy cũng xôn xao cả cõi

lòng, chờ mong đêm cuối năm được quay quầy bên gia đình, vui vẻ cười đùa về những chuyện đã qua trong năm cũ, chào đón một năm mới tốt lành hơn!

Haizz…thế mà trong đại gia đình toàn đàn ông con trai này lại chẳng có

chút gì gọi là có cả! Nhà cửa trang hoàng hết rồi đấy, bánh kẹo, đồ ăn

cũng chuẩn bị đầy đủ cả, ai nấy đều đã có mặt cả rồi, chỉ còn thiếu có

một người thôi…nhưng cũng đủ để tết chẳng ra tết rồi!

-Chú Kỳ…cháu không có ăn nổi!_Một anh chàng chán nản bỏ bát xuống.

-Cháu cũng thế! Không có bé Na ở nhà thì tết nhất làm cái gì nữa?!_Một

người khác phụ họa theo, đem miếng thịt vừa định ăn bỏ lại bát.

-Bao giờ mới về đây? Na ơi, anh nhớ em sắp chết rồi!_Thêm một người nữa kêu la.

…..

-Mấy đứa đừng có nói nữa! Các cháu tưởng chú không nhớ nó à?_Chú Kỳ lúc

này cũng thở dài, buồn rầu lên tiếng_Không biết có khoẻ không, gọi điện

báo mỗi một câu “Không sao” là cúp máy luôn, làm chú tức chết mà!

Haiz…Thôi ăn cơm đi, nhanh lát nữa còn đốt pháo nữa!

-Hix..Có gì vui đâu mà đốt!_Cả đám lại cúi đầu cảm thán.

Đột nhiên lúc này có tiếng gọi phấn khích của anh chàng Khang từ bên ngoài vọng vào:

-MỌI NGƯỜI MAU RA ĐÂY ĐI! BÉ NA..BÉ NA VỀ RỒI NÈ....

1s..2s..3s…Cả một đám người từ trong nhà chạy loạn ra ngoài, ai nấy cũng như phát điên, miệng cười thật lớn, còn không ngừng kêu hò:

-Na